Công Tước

Chương 935: Chương 257.1 QUỶ ĐÒI MẠNG

Dung Trần gào thảm như vậy, Cung Ngũ thật sự không biết nên an ủi anh ta như thế nào nữa.

Đây không phải là chuyện mà cô an ủi có thể khiến Dung Trần dễ chịu hơn được, cái này là nói đến vấn đề hình tượng... thật sự rất ảnh hưởng!

Vừa nghĩ đến việc Dung Trần cầm một củ cà rốt nhét1vào bộ phận nào đó, Cung Ngũ lại không nhịn được mà rùng mình một cái, quá là bi thảm rồi! Cô lau mồ hôi, vội vàng nói: “Đừng gào nữa, chúng ta đi về khám bác sĩ xem xem có phải là anh ăn nhầm đồ gì hỏng không. Hay là anh nhất thời thèm ăn, lén ăn đồ gì không nên8ăn.” Dung Trần vừa che bụng vừa dịch ra ngoài, “Tôi lén ăn cái gì? Những thứ đó bày ra là để cho mọi người ăn, mọi người đều lấy, sao đến tôi lại không thể ăn? Ai ui...”

Công tước đại nhân tiễn bọn họ ra đến ngoài cổng, anh nhìn Dung Trần rồi nói với Cung Ngũ: “Anh bảo người đưa hai2người về, anh Dung như vậy... hình như không dễ bình an về được đến trường học cho lắm.” Cung Ngũ cũng đang lo lắng bộ dạng Dung Trần như thế này có thể kiên trì về được đến trường học hay không, nghe thấy Công tước đại nhân nói đưa bọn họ về, cô đồng ý luôn, “Vậy thì làm phiền ngài4Edward rồi.”

Dung Trần sống dở chết dở khom người lên xe, Cung Ngũ vừa định tiến vào, Công tước đại nhân ở phía sau đột nhiên nói, “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh. Công tước đại nhân nói: “Ừm... ngộ nhỡ anh ta không nhịn được, em sẽ chịu được chứ?” Anh nhìn bánh quy cô xách trong tay, “Sẽ không dễ mà ăn được nữa nhỉ?”

Cung Ngũ ngẩn ra, chớp mắt, biểu tình trên mặt chính là đang nói: Vậy làm thế nào bây giờ?

Công tước đại nhân chỉ cái xe ở phía sau, thăm dò nói: “Hay là chia ra đi hai xe đi?”

Cung Ngũ cũng ghét bỏ Dung Trần, nhưng cô cảm thấy chia ra đi hai xe thì quá làm phiền người ta rồi, “Thôi bỏ đi, không cần phiền phức như thế đâu.”

Công tước đại nhân cười: “Không sao, có rất nhiều xe ở nhà nên rất ít có cơ hội sử dụng, hiếm có cơ hội cho xe làm nóng máy, không có gì phiền cả.”

Cung Ngũ nhìn anh, luôn cảm thấy bốn chữ “có tiền phóng túng” đã không thể hình dung được vị Công tước đại nhân ở trước mặt này nữa rồi.

Dung Trần ôm bụng nửa sống nửa chết nằm bò ở trên xe, trừng mắt với Cung Ngũ: “Phòng đối diện... tôi đã như vậy rồi... cô không quan tâm tôi còn ở đấy mà mưu đồ hưởng thụ à...”

Cung Ngũ giơ túi bánh quy trong tay mình lên, nói: “Tôi còn cầm bánh quy nữa, ngộ nhỡ bị anh làm bẩn thì làm thế nào?”

“Cô...”

Chiếc xe thứ hai đã đến, Cung Ngũ nhanh nhẹn leo lên xe. Dung Trần quay đầu nhìn một cái, tức muốn ói máu, im lặng quay đầu đi. Công tước đại nhân lùi về phía sau một bước, “Tạm biệt Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ vẫy tay với Công tước đại nhân: “Tạm biệt ngài Edward.” Đến cổng trường học, Cung Ngũ xuống xe trước, nhìn thấy tài xế của cái xe đằng trước đang đỡ Dung Trần xuống. Dung Trần vừa quay đầu đã nhìn thấy cô: “Phòng đối diện, uổng công bình thường tối đối xử tốt với cô như vậy, cô còn không qua đây đỡ tôi một tay à... Tôi, tôi thật sự là nhìn nhầm cô rồi!” Cung ngũ trợn mắt, chỉ đành qua đó giơ tay ra định đỡ anh ta, bất ngờ tài xế hai chiếc xe đột nhiên nói: “Hay là thế này đi, chúng tôi đỡ anh Dung về ký túc xá trước nhé.”. Cung Ngũ cầu còn không được: “Vậy thì thật là phiền quá, cảm ơn hai anh tài xế nhiều!”. Cung Ngũ chạy đi trước thông báo với bảo vệ cổng, dưới sự hộ tống của một bảo vệ, tài xế đưa Dung Trần đến ký túc xá rồi mới rời đi.

Dung Trần về đến ký túc xá nằm bò lên giường rên hừ hừ. Cung Ngũ thấy anh ta đáng thương, vội vàng chạy đi tìm quản lý ký túc xá. Quản lý ký túc xá nhanh chóng thông báo cho bác sĩ trường học đến, đương nhiên, trong quá trình chữa trị Cung Ngũ chạy ra ngoài, bởi vì cô là nữ sinh, nghe nói bác sĩ trường học còn lấy mẫu đi làm hóa nghiệm nữa.

Đợi bác sĩ đi rồi, Cung Ngũ cẩn thận đẩy cửa ra, “Dung Trần? Anh vẫn sống đấy chứ?” Dung Trần nằm ở trên giường rên hừ hừ, “Cô đánh chết tôi đi cho xong!” Giọng nói anh ta đầy oán hận và tủi thân, “Cô tốt xấu gì cũng là ở phòng đổi diện với tôi, có người nào đối xử với bệnh nhân như vậy à?”

“Không phải tôi cũng nói với quản lý ký túc xá giúp anh đó sao? Bác sĩ trường học không phải là do quản lý ký túc xá mời đến à? Tôi cũng rất quan tâm đến anh còn gì.”

Dung Trần nằm bò ở trên giường, dưới bụng còn kê một cái gối, sống dở chết dở nói: “Phòng đối diện, cô nói xem, Công tước đại nhân gì đó có phải là có thành kiến với tôi không? Sao anh ta lại thất đức như vậy chứ? Lại cầm cái thứ kia bảo tôi chặn lại...”

Cung Ngũ giải thích: “Không phải là anh ấy muốn giúp anh sao? Có lẽ cũng là không nghĩ ra được cách nào khác, cảm thấy độ lớn độ cứng của củ cà rốt vừa vặn, chặn được cho anh kiên trì đến nhà vệ sinh là mọi việc suôn sẻ rồi còn gì? Vả lại, tôi rất tò mò, anh có dùng không?”

“Tôi dùng tổ tông mười tám đời nhà anh ta ấy!” Dung Trần nổi điện, gào lên: “Rõ ràng là anh ta chơi tôi, tôi dùng cái rắm ấy!”

Cung Ngũ nhìn quần anh ta mặc trên người: “Cái quần này hình như không phải là cái anh mặc lúc chúng ta đi đúng không? Quần của anh đâu?”

Dung Trần vùi vào trong gối, “Ném rồi!” “Ổ? Tại sao?” Cung Ngũ tò mò.

Dung Trần gầm lên: “Còn có thể tại sao nữa, quần bị dính bẩn rồi mặc làm sao?”

Cung Ngũ mím môi, gắng sức nín cười.

Dung Trần ngẩng đầu lên, lên án cô: “Cô còn cười? Cô còn cười!” Cung Ngũ ra sức nín lại, “Anh đừng tức giận, không phải tôi quan tâm anh sao.”

“Có ai quan tâm người khác như cô à? Tôi phải đi đến nhà vị hôn phu cũ của cô, còn đau bụng ở nhà anh ta, cô lại mặc kệ tôi không quan tâm, chạy mất!” Dung Trần gào khóc: “Tôi nhếch nhác lắm cô có biết không hả?”

Cung Ngũ lau mồ hôi: “Tôi biết, nhưng mà... tôi cũng không có cách nào cả, tôi là nữ sinh! Anh cũng không thể bảo tôi dẫn anh đến nhà vệ sinh được đúng không?” Dung Trần: “...”

Anh ta nằm sấp lên gối, gào lên: “Ức hiếp người quá rồi! Hình tượng của tôi!”

Cung Ngũ giơ tay tượng trưng vỗ lên sau lưng anh ta: “Anh cũng đừng quá đau buồn, cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy. Hơn nữa, cái khác tôi không dám nói, riêng lắm mồm nhiều chuyện thì ngài Edward tuyệt đối sẽ không làm. Dù sao anh ấy cũng là người có thân phận, nếu như truyền ra ngoài nói có người ăn đồ bị tiêu chảy trong bữa tiệc do anh ấy tổ chức thì cũng không dễ nghe, vậy sau này ai còn đến nhà anh ấy làm khách chứ? Anh nói có đúng không?”

Dung Trần nghe cô nói ban đầu còn không sao, đợi cô nói đến “ăn đồ bị tiêu chảy”, anh ta trực tiếp nện xuống gối: “Cô còn nói!”

Cung Ngũ chỉ đành ngậm miệng lại, “Bác sĩ trường học đã đi làm hóa nghiệm rồi, đợi có kết quả là có thể kê thuốc đúng bệnh, anh cũng đừng buồn quá.”

Nghe thấy hai chữ “hóa nghiệm”, cả người Dung Trần như sắp chết đến nơi, anh ta cúi đầu, yếu ớt lẩm bẩm: “Đây là nỗi ô nhục trong đời tôi...”

Cung Ngũ: “...”