Công Tước

Chương 879: Chương 235.1 THẬT NHIỀU NGƯỜI KỲ LẠ!

Cung Ngũ đã từng đến đây, cô không có tiền, chỉ có thể đi xem, nhưng lần nào trở về Công tước đại nhân cũng mua cho cô rất nhiều đồ. Còn lần này cô đến chỉ để ngắm nhìn.

Mua sắm vốn là bản năng của con gái, Crovia và Winnie đều ra sức mua, Cung Ngũ và Carlisle đi theo xách đồ phía sau.

Carlisle hiếu kỳ hỏi: “Tiểu1Ngũ, cậu không mua sao?”

“Không mua, mua sắm không phải là sở thích của tớ.”

“Ờ, thế sở thích của cậu là gì?”

“Tớ à? Để dành tiền”

“Để dành tiền không phải là để mua đồ hay sao?”

“Không phải, để số tiền trong tài khoản ngân hàng càng nhiều, để khi nhìn vào tớ cảm thấy thoả mãn” Carlisle quyết định không thảo luận về vấn đề tiền với cô nữa.

“Đợi8bọn họ mua xong, chúng ta đến ngôi chùa White Dragon lớn nhất ở thành phố này. Mấy ngày này ở đó có hoạt động, buổi tối có rất nhiều món ăn vặt” Vừa nghe có đồ ăn, mắt Cung Ngũ sáng rực lên: “Tốt quá! Tớ rất thích ăn vặt!”

Hai người kia vào trong cửa hàng xem đồ đạc, Cung Ngũ và Carlisle đứng đợi bên ngoài, giống2như hai người bạn trai buồn chán dẫn bạn gái đi dạo phố.

Carlisle thở dài: “Bọn họ định mua đến bao giờ thế nhỉ?”

“Xem ra con gái trên thế giới này lúc mua sắm đều có tính cách như nhau!” Cung Ngũ xúc động, cô còn cho rằng chỉ có các cô mới như vậy.

Carlisle nhìn vào bên trong cửa hàng: “Đồ trong tay tớ đều là của Crovia,4đã bao lâu rồi cậu ấy chưa ra ngoài mua đồ nhỉ?”

Cung Ngũ nhìn chằm chằm: “Nói thật đi, có phải cậu yêu thầm Crovia không? Từ lúc đến Gaddles đến giờ, tớ phát hiện cậu vẫn luôn có mối quan hệ tốt nhất với cậu ấy. Đã ba năm trôi qua mà cậu còn chưa nắm được tay cậu ấy, là cậu sợ hay là cậu không thích?”

Mặt Carlisle lập tức đỏ ửng: “Tiểu Ngũ, cậu đừng nói lung tung, ai nói với cậu tớ yêu thầm cậu ấy? Tớ chỉ là... là quan tâm bạn bè thôi!”

Cung Ngũ chống cằm: “Đúng là sự thật rồi!”

Carlisle: “..

Cung Ngũ nhìn cậu ta, “Có cần tớ giúp cậu se duyên mai mối không?”

Carlisle: “Ai cần cậu nhiều chuyện chứ?”

“? Xem ra là thích thật rồi!” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Hiệu suất của cậu không được rồi!”

Carlisle đỏ mặt cúi đầu: “Thích thì đã sao, lại không thể kết hôn, so với việc chia tay thì thà đừng nên bắt đầu.”

Cung Ngũ hiếu kỳ: “Ỷ gì thế? Chưa bắt đầu mà biết không thể kết hôn rồi sao?”

Carlisle buồn bã trả lời: “Gia tộc của Crovia không tham gia vào việc tranh đấu chính trị, nhưng nhà tớ thì khác, gia tộc của vợ tớ sau này nhất định phải giúp đỡ cho nhà tớ..”

Cũng chính vì như vậy nên cậu ta mới tin rằng giữa Cung Ngũ và Công tước đại nhân từng có tình yêu, chuyện như vậy rất thường hay xảy ra trong giới quý tộc.

Đối với bọn họ mà nói, môn đăng hộ đối là chuyện rất quan trọng.

Hiện giờ cậu ta đang yêu thầm, đợi sau khi bọn họ tốt nghiệp, Crovia trở về nhà của mình, cậu ta cũng trở về tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc, ai cũng sẽ có cuộc sống riêng. Nếu lúc đó còn có thể làm bạn thì sẽ tụ tập, nếu là người yêu chia tay nhau, e rằng lúc đó có muốn tụ tập cũng không thể tụ tập được nữa.

Cung Ngũ nhìn sắc mặt u ám của Carlisle, chậm rãi xoay đầu nhìn sang dòng người qua lại, thở một hơi thật dài.

Nếu cố và Công tước đại nhân không bắt đầu, cô cũng sẽ không đau khổ như vậy.

“Kết cục của cậu và ngài Edward chính là sự hi sinh cho sự tranh giành quyền lợi của các gia tộc. Tớ nhìn thấy rất nhiều cuộc chia tay vì lí do này, cũng nhìn thấy sự đau khổ trong thời gian thất tình như cậu. Tớ không muốn mang nỗi đau ấy đến cho cậu ấy”.

Cung Ngũ gật đầu: “Nói rất đúng, tốt nhất không nên bắt đầu. Nhưng mà cũng phải vui chơi đúng lúc. Học đại học mà chưa từng yêu thì sẽ rất thiệt thòi!”

“Tiểu Ngũ, không nhìn ra được cậu lại lạc quan như vậy!”

Cung Ngũ trừng to mắt: “Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra trong giới quý tộc các cậu đúng không? Sao cậu còn giữ mình trong sạch để làm gì?”

Carlisle rũ mắt xuống, trả lời: “Vì tớ không muốn để cậu ấy nghĩ tớ là một kẻ ăn chơi đàn đúm.”

Mang thân phận là quý tộc sẽ phải làm rất nhiều chuyện không sạch sẽ, cậu ta muốn để lại một ấn tượng đẹp trong lòng Crovia.

Cung Ngũ nhìn cậu ta mỉm cười nói: “Thì ra Carlisle là người lương thiện như vậy!”

Thời gian tiếp theo đó cả hai người đều không nói gì, hai người kia cuối cùng cũng mua đồ xong bước ra, mỗi người xách một túi đồ ra: “Đợi lâu rồi nhỉ?”

Cung Ngũ trừng mắt: “Đợi chết tớ rồi!”

Carlisle cũng nói: “Cuối cùng cũng mua xong! Có thể đi đến chùa rồi chứ?”

Winnie vỗ tay một cái, “Tớ nhớ ra rồi, tớ phải mua một chiếc váy để phối với đôi hoa tại này!”

Crovia lập tức nói: “Được đấy, đi thôi, dù sao cũng không vội, vẫn còn sớm mà.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn sang Carlisle, Carlisle trả lời: “Ừ... Vậy đi đi, vẫn còn sớm mà”

Cung Ngũ: “.”

Cô đi song song với Carlisle, lẩm bẩm bên tai cậu ta: “Nguyên tắc đâu? Nguyên tắc đâu?”

Carlisle hít hít mũi, “Vốn dĩ đến đây để chơi mà, đừng tính toán như vậy. Đúng rồi, lát nữa lúc đến chùa phải trông chừng đồ đạc cẩn thận, chỗ đó rất phức tạp, loại người gì cũng có, phải cẩn thận đừng để mất đổ”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “Đến chùa mà còn bị mất đố?” “Cậu cho rằng tất cả các ngôi chùa đều thần thánh đến mức phát sáng à? Đây là hoạt động củng tế Hải Vương, mỗi năm tổ chức một lần. Nhân dịp hoạt động này diễn ra, có rất nhiều giao dịch ngầm được tiến hành ở đây”

Cung Ngũ phồng má: “Bán đồ?”

Carlisle gật đầu: “Gaddles là đất nước của vũ khí, trong gia tộc Edward... Dưới sự tham gia của hoàng thất, một luật lệ buôn bán quy mô lớn đã sớm hình thành. Mười ngày trước và sau lễ tế Hải Vương, những đơn hàng đã bàn xong có thể giảm giá mười đến mười lăm phần trăm. Vì thế, lễ tế Hải Vương mỗi năm là dịp mà quốc khố của Gaddles có thể thu được lượng thuế cao nhất. Quốc vương rất xem trọng hoạt động này nên phải binh lính đến bảo đảm an toàn. Cậu biết đấy, người cần đến súng ống đều không phải là người bình thường, nên nhất định phải cẩn thận”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Lần đầu tiên tớ nghe nói đấy, tớ đến Gaddles lâu như vậy, cũng từng đến đây ba lần, nhưng chưa từng biết được việc đó”

Carlisle gật đầu: “Nếu không phải là người làm ăn thì sẽ không chọn khoảng thời gian này để đến Gaddles. Đông người đồ đạc đắt đỏ lại không an toàn, ngày thường đến đây sẽ tốt hơn.”

Cung Ngũ: “Vậy sao chúng ta còn đến?”

Carlisle nhoẻn miệng cười: “Vì Crovia muốn đến đây mua đồ, nửa tháng trước đã càu nhàu rồi, đáng tiếc là chúng ta cứ mãi đi thực tế không có thời gian. Đúng lúc tuần này chúng ta kết thúc chuyến đi thực tế nên mới tới đây.”

Cung Ngũ: “.”

Winnie và Crovia bước vào cửa hàng kinh doanh trang sức để chọn hoa tai. Cung Ngũ đứng bên cạnh nhìn hoa tai sáng lấp lánh bên trong, chặc lưỡi: “Đá quý có xinh đẹp thế nào thì cũng chỉ để khảm vào đế, cũng chẳng chạm vào da được. Chất lượng tốt hay không, tớ cảm thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì?

Carlisle gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy vậy, tóm lại tớ thấy mấy thứ phát sáng đó chẳng khác gì nhau cả, thật không hiểu hai cây ấy cầm những thứ giống hệt nhau như vậy để so cái gì?”

Cung Ngũ tán đồng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, Cung Ngũ thấy lần này cô đến náo nhiệt hơn lần trước rất nhiều. Xem ra Lễ tế Hải Vương thu hút rất nhiều người ở các nước khác nhau đến tham gia, không chỉ kinh doanh vũ khí tốt, đến cả các trung tâm mua sắm cũng làm ăn phát đạt hơn.

Cung Ngũ nhìn ra bên ngoài, nói: “Thành phố này nhìn rất hiện đại, nhìn không ra đây là nơi sản xuất vũ khí!”

Carlisle thở dài: “Đặt hàng ở đây hoặc để lại địa chỉ, nhất định phải đích thân đến công xưởng mới có thể xác định được, chỉ có điều là phải trả tiền đặt cọc trong vòng mười ngày. Thời gian gấp gáp chính là để thúc đẩy đối phương đặt hàng. Tiền giao dịch mỗi năm là con số mà cậu không thể tưởng tượng được.”