Lý Tư Không hời hợt nói xong câu này, Cung Ngũ ngẩn ra, “Cậu hai Lý, anh đang đùa đấy à?”
“Nếu như tình cảm tốt, sinh một đứa con cũng bình thường đúng không?” Lý Tư Không1ngồi xuống bên cạnh cô, “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Cung Ngũ nhìn anh ta cười nói: “Nhưng mà lý do là gì?” Cô hỏi: “Sinh con đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tại sao tôi8còn trẻ mà chưa kết hôn đã cố ý để mình mang thai sinh con?”
“Không phải là cô yêu Bảo chết đi sống lại à? Vậy thì sinh một đứa con đi, như vậy cô sẽ không2cần lo được lo mất nữa, tốt xấu gì bên cạnh cũng có một đứa con. Mẹ cô với vị hôn phu trước đó của cô không phải cũng như vậy sao? Có xem nhóc mập mạp4này ra đời, hai người chẳng còn chuyện gì nữa, kết hôn cũng là chuyện thuận lý thành chương”
Người kết hôn vì bên cạnh có thêm đứa con thật sự không ít, ba mẹ cho dù có không thích đối tượng con mình chọn, cũng sẽ vì con gái có thai mà thỏa hiệp.
Cung Ngũ cười, “Đương nhiên tôi thích anh Tiểu Bảo rồi, rất rất thích, nhưng người anh Tiểu Bảo thích là tối, mà không phải là bởi vì tôi sinh con nên anh Tiểu Bảo ở bên tôi. Vả lại mẹ tôi còn chưa biết chuyện tôi và anh Tiểu Bảo yêu nhau, ít nhất cũng phải để cho mẹ tôi biết mới được. Vốn dĩ anh ấy định Tết năm nay sẽ nói, kết quả năm nay anh ấy không về được, còn không cho tôi nói, vậy chỉ có thể đợi cơ hội lần sau thôi.” Cô thở dài: “Cậu hai Lý, anh đừng xem thường phụ nữ, tiềm năng của phụ nữ là vô hạn, đứa con mà tôi muốn sinh nhất định là kết quả hạnh phúc đến tự nhiên từ hai người yêu nhau”
“Ôi chao, như cô nói thì nhóc mập mạp này không nên sinh ra rồi, nó là đứa con chưa cưới đã có, nói trắng ra chính là một đứa con riêng.”
Cung Ngũ trợn mắt, “Anh không thể nói như vậy được! Sao anh biết Tiểu Bát không phải là kết tinh tình yêu của mẹ tôi và Bộ Sinh? Trên đời này nhiều người như vậy, tính cách và cách thức giải quyết công việc của mỗi người khác nhau, không phải là ai cũng nhất định phải đi theo quy định chung, ví dụ như mẹ tôi và Bộ Sinh. Mặc dù bọn họ luôn ầm ĩ với nhau nhưng tình cảm của hai người bọn họ là thứ người khác nhìn không hiểu, nếu không dựa theo tính khí của mẹ tôi, làm sao có thể sẽ kết hôn với Bộ Sinh được?”
Lý Tư Không: “Mẹ cô đã làm như vậy rồi, sao cô không học theo đi? Vả lại chuyện tốt đối với mình, cớ gì lại không làm”
Cung Ngũ: “Chính vì mẹ tôi như vậy cho nên bà ấy mới không thích tôi giống như bà ấy. Tôi không chỉ đơn thuần nghĩ đến anh Tiểu Bảo, tôi còn phải suy nghĩ thay cho bà ấy. Chuyện sinh con này đối với tôi mà nói quá xa vời. Mặc dù tôi cũng nói với anh Tiểu Bảo như vậy, nhưng lúc tôi nói, trong lòng tôi biết anh Tiểu Bảo sẽ không đồng ý, anh ấy cảm thấy tôi còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, luôn cảm thấy tôi trưởng thành rồi mới bàn chuyện sinh con sẽ thích hợp hơn. Nếu như chuyện cả tôi và anh Tiểu Bảo đều cảm thấy không chín chắn, tại sao tôi phải mạo hiểm làm?”
Lý Tư Không ngẩng đầu nhìn trời, “Tôi chỉ thuận miệng nói thế, có nghe thì nghe không nghe thì thôi, nói nhiều như vậy với tôi làm gì?”
Cung Ngũ: “Bởi vì đối tượng cậu hai Lý thuận miệng nói là tôi, lời nói không có trách nhiệm như vậy, vậy mà anh cũng dễ dàng nói ra được. Tôi đợi xem sau này bạn gái của anh vác bụng lớn đuổi theo mắng anh thế nào?
Lý Tư Không bĩu môi: “Ai dám mắng ông đây? Ông đây giết chết cô ta”
Cung Ngủ không lên tiếng, không phải người trong cuộc, ai cũng đều nói nhẹ nhàng cả, đến lúc rơi vào mình rồi mới biết ngọn núi kia rốt cuộc nặng thế nào.
Nhưng tại sao đột nhiên Lý Tư Khống lại nói với cô như vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt anh ta, quan hệ của cô và anh Tiểu Bảo đã đi đến mức nghiêm trọng như vậy rồi à?
“Cậu hai Lý, theo suy đoán của anh, sau này tôi và anh Tiểu Bảo có thể kết hôn không?” Cung Ngũ chớp mắt, nhìn Bộ Tiểu Bát như con chim cánh cụt nhỏ được mọi người vây quanh, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lý Tư Không hơi khựng lại, anh ta nhìn Cung Ngữ: “Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy? Hai người có thể kết hôn hay không thì phải xem cô và cậu ta, người khác nói cái gì đều là giả hết”
Cung Ngũ nặng nề thở dài, “Nói cũng đúng” Sau đó cô lại cười, nói: “Lúc tôi mới đến Gaddles, tôi cảm thấy giữa tôi và anh Tiểu Bảo rất xa nhau, cả đời này cho dù tôi có liều mạng cố gắng thế nào cũng không thể theo đuổi được anh ấy. Sau đó tôi dần dần phát hiện trạng thái tâm lý của tôi đang thay đổi. Tôi càng cố gắng, càng tự tin, hiểu càng nhiều, sẽ càng dám nghĩ. Tôi cảm thấy anh Tiểu Bảo rất vui khi tôi cố gắng, tôi rất hy vọng sau này kết hôn với anh Tiểu Bảo, sau đó sinh một đứa bé đáng yêu, nhưng không phải là bây giờ?
Lý Tư Không cười không nói gì, qua một lúc lâu sau, anh ta mới lại hỏi: “Nếu như hai người không kết hôn được thì sao?”
“Không kết hôn được?” Cung Ngũ ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “Tôi tin tưởng mẹ tôi sẽ không thể không đồng ý mãi được.”
Ở trong đầu cô, người có thể ngăn cản bọn họ kết hôn sợ rằng thật sự chỉ có mẹ có thối. Công tước đại nhân, Yến Đại Bảo, cô Triển đều rất thích cô.
Lý Tư Không híp mắt lại, “Mẹ cô sẽ không đồng ý ư? Không phải bà ấy đặc biệt thích tiền à? Tiền của Bảo đếm không hết đâu.”
Cung Ngũ liếc anh ta một cái, “Mẹ tôi yêu tiền, nhưng bà ấy còn yêu tôi hơn. Bà ấy sợ tôi bị lừa gạt, bị xem nhẹ, cũng chính bởi vì anh Tiểu Bảo quá có tiền cho nên bà ấy mới không đồng ý. Nhà họ Cung tốt xấu gì cũng coi là thế gia vọng tộc, bây giờ chú Út quản lý gia đình, phát triển càng ngày càng tốt, nếu như đối tượng của tôi là nhà bình thường thì có thể nào người ta cũng không dám bắt nạt tôi”
Lý Tư Không chặc lưỡi: “Con người... thật là thực dụng”
“Còn không phải sao?” Cung Ngũ đung đưa chân, “Con người vốn dĩ rất thực dụng!”
“Vậy nếu như có muốn kết hôn, Bảo không đồng ý thì sao? Cô sẽ làm thế nào?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc như vậy rồi, tôi có thể làm thế nào? Nên làm thế nào thì làm như thế thôi. Hơn nữa anh Tiểu Bảo sẽ không vô duyên vô cớ không đồng ý”.
Lý Tư Không gật đầu: “Đúng, nói đúng. Sẽ không vô duyên vô cớ không đồng ý...”
Hai người ngồi im lặng một lúc, Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Tiểu Bát đâu?”
Lý Tư Không: “Vừa rồi hình như thấy nó đi đến phía khu trò chơi, nhóc mập mạp còn rất biết tìm chỗ, chắc chắn là nghe thấy tiếng động”
Lúc Cung Ngũ tìm được Bộ Tiểu Bát, nó đang kiễng chân bám vào bàn bida, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm quả bóng, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Cung Ngũ vừa định bế nó, Lý Tư Không đột nhiên khom người nhấc nó lên, đặt nó lên vai, nói với Cung Ngũ: “Nhóc mập mạp này to gan thật, một mình cũng dám chạy đến đây, sau này biết chơi lắm đó.”
“Phỉ phui cái mồm, miệng ăn mắm ăn muối, Tiểu Bát nhà chúng tôi sau này sẽ không chạy loạn đến mấy nơi linh tinh chơi đầu. Tiểu Bát, chị bế nào?
Bộ Tiểu Bát được Lý Tư Không đặt lên vai, lắc lư cơ thể nhỏ bé: “Ở đây cao!”
Cung Ngũ mím môi, Lý Tư Không đắc ý cười lớn: “Quả bí đao lùn trời sinh đã lùn, ha ha ha ha...”
Cung Ngũ khoanh tay lại: “Đồ da đen trời sinh đã đen!”
Nói xong cô chạy thẳng đi, cũng không đòi Bộ Tiểu Bát nữa, biết ngay lời này là tử huyệt của Lý Tư Không, anh ta ghét nhất người ta nói anh ta đen.
Lý Tư Không sa sầm mặt lại, muốn ném cục thịt tròn xoe trên vai đi, kết quả tên nhóc con này lại có dự cảm, sống chết ôm chặt lấy cổ anh ta, “Anh đừng ném em xuống!”
“Ai là anh mày hả?” Lý Tư Không ghét bỏ, cái đồ nhóc con mập ú như vậy lại gọi anh ta là anh.
Bộ Tiểu Bát ôm chặt anh ta không buông tay, bàn tay mềm mại mập mạp nóng hừng hực bám trên cổ anh ta ngứa muốn chết.
“Bỏ ra bỏ ra, cẩn thận ông đây chặt cái móng heo của mày xuống hầm ăn đấy!”
Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát là trẻ con”
Lý Tư Không ghét bỏ: “Biết mày là trẻ con rồi, thịt trẻ con mới thơm, ngon, mềm!”
Bộ Tiểu Bát giơ cái tay nhỏ của mình lên mũi ngửi, lại cúi đầu ngửi đỉnh đầu Lý Tư Không một cái, sau đó lấy cái tay nhỏ mập bịt mũi lại, “Anh thối”
Lý Tư Không tức giận: “Muốn tạo vứt mày đi thật đúng không, vứt vào trong bồn cầu!”
Bộ Tiểu Bát ôm chặt lấy anh ta, cánh tay nhỏ ngắn lại mặc lắm quần áo nên không ôm cổ được, nó đổi sang túm tóc anh ta.
Lý Tư Không: “.”
Cung Ngũ đã chạy đi rồi, lương tâm lại trỗi dậy quay lại, “Tiểu Bát!”
Lần này Bộ Tiểu Bát dang cánh tay nhỏ ra muốn cô bé, “Yêu chị!”
Lý Tư Không: “.”
Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát, lại vội vàng chạy đi.
Lý Tư Không chỉnh lại tóc, “Nhóc mập chết tiệt, kiểu tóc của ông đây...”
“Tóc ngắn ngủn mà còn kiểu tóc cái gì? Đồ tự luyến!” Cung Ngũ chạy được một nửa lại quay đầu ném lại một câu, lần này là chạy thật.
Bộ Tiểu Bát còn giục, “Chị chạy nhanh lên!”
Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát chạy cách Lý Tư Không xa rồi mới đặt nó xuống, “Ui cha mẹ ơi, chị mệt quá, Tiểu Bát xuống tự đi đi”
Bộ Tiểu Bát nghe lời dắt tay cô, “Tiểu Bát thích chị nhất”
“Chị với chị Đại Bảo, em thích ai hơn?”
Bộ Tiểu Bát cười: “Thích chị”