Cung Truyền Thể đang câu cá với mấy ông bạn già, cần câu đặt ở bên cạnh, mặc áo rất dày, còn đội cái mũ Lôi Phong mà người già thường xuyên đội, mặt mũi che kín, Cung Ngũ nhìn mà còn không dám1nhận.
Trong ấn tượng của Cung Ngũ, Cung Truyền Thế mặc dù lớn tuổi rồi, dáng vẻ cũng không còn đẹp như trước nữa nhưng rất chú trọng đến ăn mặc.
Cung Cửu Dương lững thững đi ở phía trước, Cung Ngũ theo sau.
“Anh Tư, nhìn8xem ai đến thăm anh này?” Cung Cửu Dương đi đến, gọi Cung Truyền Thế từ xa.
Cung Truyền Thế từ từ quay đầu lại, híp mắt nhìn rất lâu, “Đây là...”
Cung Cửu Dương cười, “Cháu gái của em, Tiểu Ngũ!”
Giọng điệu thân mật, ai2không biết còn tưởng quan hệ của hắn ta với cô rất tốt nữa.
Cung Ngũ đi qua đó, “Ba, con là Tiểu Ngũ”
Cung Truyền Thế ngẩn ra một chút, sau đó mới nhớ ra đây là Tiểu Ngũ, không phải ông ta không nhớ,4mà là ông ta căn bản không dám nhận.
“Tiểu Ngu?” Cung Truyền Thể thao khẩu trang xuống, “Là Tiểu Ngũ ư! Hóa ra là Tiểu Ngũ!” Ông ta kinh ngạc, “Con đẹp hơn rồi! Tốt, tốt lắm.”
Cung Truyền Thế thật sự rất khác với trong ký ức của cô. Ông ta già rồi, mới có hai năm mà đã có tóc bạc, nhưng người lại béo hơn.
“Con mới về mấy ngày nay, vẫn không có thời gian qua đây thăm ba” Cung Ngũ cười híp mắt nói: “Hôm nay đặc biệt đến thăm ba”
Cung Truyền Thế không cầu cá nữa, vội vàng nói: “Tốt, tốt, Tiểu Ngũ đến thăm ba, thật tốt... Ba biết các con ở bên ngoài bận rộn, ba cũng không dám làm phiền, bình thường chỉ câu cá đánh bóng một chút, già rồi, không hữu dụng nữa, cũng không giúp được gì cả.”
Không giống Cung Truyền Thế trong ký ức một chút nào, người năm đó nghiêm khắc uy nghiêm như vậy, bây giờ lại biến thành một ông lão mập mạp, không còn khí thế nữa.
Hai năm, mới có hai năm thôi
Cung Ngũ nhiên cảm thấy mình thật sự không cần thiết phải hận ông ta một chút nào nữa. Ông ta bây giờ chỉ là một ông già không có gì để mong đợi. Rõ ràng là đông con nhiều cháu, ba trai hai gái, vốn nên là người hạnh phúc, kết quả lại chẳng có ai khiến ông ta yên tâm, thậm chí hai đứa con trai còn cùng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, có tiền án.
Rõ ràng là không có tình cảm ba con gì, nhưng Cung Truyền Thố biểu hiện rất nhiệt tình, thậm chí ông ta còn nói với người đặc biệt phụ trách chăm sóc ông ta ở sau lưng: “Đi đến phòng ăn xem xem, có cái gì ngon cầm hết qua đây...”
Cung Ngủ không lên tiếng, chỉ ngồi im lặng. Hình như ông ta quên mất cô đã không phải là cô gái lỗ mãng mười tám tuổi mới trưởng thành, cũng không phải là con nhóc mới tới nhà họ Cung làm gì cũng thận trọng ăn cái gì cũng phải xếp hàng sau nữa rồi.
Vành mắt Cung Truyền Thế đỏ lên, “Đã lâu lắm không gặp Tiểu Ngũ rồi... hình như là hai năm rồi nhỉ? Hơn hai năm rồi... không ngờ Tiểu Ngũ đã hiểu chuyện hơn rất nhiều”
Cung Cửu Dương đưa Cung Ngũ đến đây rồi ung dung rời đi, trước khi đi còn nói với Cung Ngũ: “Cháu gái, chú Út đợi cháu”
Sau đó ném cho cô một ánh mắt quyến rũ, hôn gió.
Cung Ngũ rùng mình, yên lặng nhìn đi chỗ khác
Cung Truyền Thể thấy thể lập tức có chút sốt ruột, Cung Cửu Dương vừa đi, ông ta lập tức nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chú Út của con bình thường không biết lớn nhỏ, con không được học theo nó đâu đấy! Con người nó cái khác còn tốt chứ tác phong trong vấn đề nam nữ không tốt, con phải duy trì khoảng cách với nó, đừng để bị người ta dị nghị..”
Đây coi như là lời quan tâm, Cung Ngũ nghe ra được. Cung Cửu Dương còn ngủ với cả mẹ kế của mình, tác phong đương nhiên chẳng ra gì cả.
So với hai năm trước, Cung Truyền Thể hiền lành hơn rất nhiều, còn chủ động hỏi tình hình học tập bên ngoài của Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ ở bên ngoài tốt là tốt rồi” Cung Truyền Thế có chút xấu hổ nói: “Người làm ba như ba quá vô trách nhiệm...”
“Ba, ba không cần cảm thấy thấy áy náy, nếu như bây giờ con không tốt, có lẽ sẽ vẫn oán trách ba, nhưng bây giờ con rất tốt, cho nên con không có tâm tình như vậy, thấy ba khỏe mạnh, con cũng vui. Anh Cả, anh Hai, anh Tư, bây giờ bọn họ rất tốt, ba có thể yên tâm rồi. Chị Ba bây giờ cũng rất tốt, cho nên ba không cần lo lắng. Con nghe chú Út nói đợt này sức khỏe của ba không được tốt lắm, bên ngoài lạnh, ba đừng ra ngoài”
Cung Truyền Thế gật đầu, “Ừ, ba nghe lời Tiểu Ngũ..”
Cung Ngũ nhìn ông ta, cười.
Do dự một chút, Cung Truyền Thể lại hỏi: “Tiểu Ngũ, con có biết tình hình của chị Ba con không? Đến bây giờ ba cũng không biết, nó luôn không gọi điện thoại về nhà... Ba biết chắc chắn ta là nó oán hận người ba vô dụng này...”
“Không ạ? Cung Ngũ trả lời: “Ở nước ngoài con có gặp chị Ba, chị ấy rất tốt, trạng thái tâm lý cũng rất tốt, nói chị ấy oán giận ba không bằng nói chị ấy áy náy. Chị ấy không gọi điện thoại không phải oán giận ba mà là cảm thấy không có mặt mũi nào gọi điện thoại về. Sợ ba tức giận, sợ ba thất vọng, sợ ba không muốn gặp chị ấy. Nếu như ba cảm thấy rất nhớ chị ấy, cũng muốn để cho chị ấy biết ba không giận chị ấy, vậy thì ba gọi điện thoại nói cho chị ấy biết đi.”
Cô lấy giấy và bút ra khỏi túi xách, chép số điện thoại của Cung Ngôn Thanh đẩy đến trước mặt Cung Truyền Thế, “Đây là số điện thoại của chị Ba ở nước ngoài. Chị ấy một mình rất cô đơn, nếu như ba có thể gọi điện thoại cho chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ dễ chịu rất nhiều”
Cung Truyền Thế vội vàng nhận lấy. Lúc ông ta còn trẻ chỉ để ý đến quyền lợi trong tay, nhưng đến bây giờ, ông ta lại cảm thấy con cái càng quan trọng hơn.
Ông ta muốn hỏi Cung Ngũ tình hình của Nhạc Mỹ Giảo, nhưng nghĩ cũng biết sẽ không tệ.
Nghe nói bà đã sinh cho Bộ Sinh một đứa con trai, nhà họ Bộ mong chờ cháu đích tốn bao nhiêu năm.
Cung Truyền Thể tưởng rằng Bộ Sinh chỉ là có hứng nhất thời, dù sao người đàn ông nào không yêu cô gái trẻ tuổi xinh đẹp? Không ngờ đến bây giờ hai người vẫn ở bên nhau, mặc dù không nghe nói bọn họ kết hôn, nhưng tạm thời không có vấn đề gì cả.
Trước kia Cung Truyền Thế không cảm thấy gì, phụ nữ thôi mà, đi thì đi, không có cái gì mà hoài niệm cả. Nhưng bây giờ già rồi, bên cạnh đến một người bầu bạn cũng không có, ông ta đột nhiên bắt đầu hoài niệm những ngày tháng vẫn có vợ.
“Mẹ con rất tốt, con nói muốn đến thăm ba, mẹ còn ủng hộ con đến nữa” Cung Ngũ chủ động nhắc đến chủ đề này: “Thấy sức khỏe của ba không tệ lắm, con cũng yên tâm rồi”
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Ba, con còn có chuyện nói với chú Út, con không quấy rầy ba nghỉ ngơi nữa”
Cung Truyền Thế vội vàng đứng lên: “Được, được, con đi đi, các con đều bận là bình thường. Chỉ có ông già như ba đây là rảnh rỗi, đi đi, làm xong cũng trở về nghỉ ngơi đi”
Rõ ràng là không nỡ nhưng lại không thể không để cho cô rời đi. Cung Ngũ đứng lên, gật đầu với người chăm sóc Cung Truyền Thế: “Vất vả rồi”
Sau đó cô đi ra ngoài.
Cung Truyền Thế nhìn theo bóng lưng cô, đuổi theo hai bước, lại từ từ quay lại phòng, lẩm bẩm một mình: “Nhìn thấy Tiểu Ngũ tốt như vậy, ba cũng yên tâm rồi”