Lúc An Hổ Phách đi từ bên trong ra, trên mặt vẫn là vẻ ngây ngẩn, mặt dây chuyền hổ phách hơi thiên về
màu đỏ nhã nhặn đeo trên cổ, bên trong là một con bọ rùa nhỏ có cái mai lưng xinh đẹp. Cô đi hai bước, còn quay1đầu lại nhìn Triển Tiểu Liên một cái.
Triển Tiểu Liên cười, “Được rồi, ngồi đi, đừng khách sáo. Đây là lần đầu tiên cô gặp bạn học ở ký túc xá của Đại Bảo. Trước kia cô chỉ mới gặp Tiểu Ngũ, hai đứa cháu thì cô chưa gặp bao8giờ, đây là quà gặp mặt.” Nói rồi, bà cũng đưa cho Lam Anh một mặt dây chuyền đã được gói cẩn thận, “Sợi dây này khá phù hợp với khí chất của bạn học này, đây là đá hắc diệu, không đáng tiền, cháu không chỉ là được rồi”
Lam2Anh được tặng quà mà sợ, vội vàng đứng lên đưa hai tay ra nhận lấy: “Cảm ơn cô Triển, cảm ơn cô Triển”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chạy qua: “Mở ra xem xem như thế nào đi.”
Lam Anh đành mở ra, Yến Đại Bảo nhìn một cái, nói:4“Ồ? Còn có sắc cầu vồng nữa, cái này đẹp! Tớ cũng cảm thấy như vậy thích hợp với Lam Anh
Cung Ngũ cũng gật đầu, “Ừ ừ, đẹp!”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn An Hổ Phách: “Hổ Phách, của cậu là cái gì thế?”
An Hổ Phách thấy Lam Anh cũng có, lúc này mới bình thường lại, vội vàng giơ sợi dây chuyền trên cổ cho bọn họ xem, “Là mặt dây chuyền hổ phách! Bên trong là một con bọ rùa nhỏ!”
Yến Đại Bảo chạy qua nhìn một cái, chế luồn: “Một cái mặt dây chuyền hổ phách bọ rùa nhỏ, miễn cưỡng cũng coi là đẹp” Cố chỉ dây chuyền và kim cương khảm bên trên, nói, “Sợi dây chuyền kim cương này thì đẹp, được rồi, tha cho con bọ rùa nhỏ này đi!”
Triển Tiểu Liên trừng Yến Đại Bảo: “Nói cứ như con là người trong nghề không bằng
Yến Đại Bảo đắc ý: “Con vốn chính là người trong nghề! Ha ha ha..”
Bộ Tiểu Bát bò đến ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Triển Tiểu Liên, cái tay nhỏ mập mạp cầm một cái bánh quy nhét vào miệng. Triển Tiểu Liên hỏi: “Buổi trưa Tiểu Bát chưa ăn cơm à?”
“Ăn rồi, còn ăn rất nhiều nữa” Yến Đại Bảo nói: “Con nói mami nghe này, Tiểu Bát ăn nhiều vô địch luôn, trưa hôm nay đã ăn rất nhiều đồ rồi. Mami đừng thấy nó nhỏ như vậy mà hiểu nhầm, nó ăn khỏe lắm!”
Triển Tiểu Liên ôm Tiểu Bát vào lòng, cười nói: “Tiểu Bát ngoan như vậy sao? Ăn thật là giỏi”
Bộ Tiểu Bát vừa ăn bánh quy vừa ngủ gà ngủ gật. Triển Tiểu Liên ôm cậu vào trong lòng một lúc cậu đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn không quên nhét miếng bánh quy cuối cùng vào miệng, chậm chạp nhai nuốt.
Triển Tiểu Liên: “.”
Thưởng thức quà gặp mặt của An Hổ Phách và Lam Anh xong, Yến Đại Bảo bất bình thay cho Cung Ngũ, “Mami, mami còn chưa tặng Tiểu Ngũ quà gặp mặt nữa”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô, “Tiểu Ngũ khác”
Triển Tiểu Liên dỗ Bộ Tiểu Bát ngủ ở trong lòng, nói: “Tiểu Ngũ là con gái nhà mình, cho nên quà của Tiểu Ngũ là đặc biệt nhất”
Nghe thấy thế, cuối cùng Cung Ngũ cũng cảm thấy có chút an ủi. Cô gật đầu, cô là đặc biệt nhất, cho nên đến lễ vật cũng không có.
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Được rồi, Tiểu Ngũ, không sao, mami đã tặng cho cậu một con búp bê rồi mà! Con búp bé kia là ba đặt làm theo dáng vẻ của mami hồi còn nhỏ, tên là nhóc Mập Mạp”
La Tiểu Cảnh đột nhiên nói: “Tớ nhớ có một hãng kẹo sữa cũng gọi như vậy?
Yến Đại Bảo cười, đắc ý: “Chính xác, chính xác, nhóc Mập Mạp Kẹo Sữa”
Cung Ngũ há miệng, “Con búp bê đó bây giờ tớ vẫn để ở Gaddles, nó rất đáng yêu” Cô nhìn Triển Tiểu Liên, nói: “Chỉ là... không nhìn ra hồi nhỏ cô Triển lại đáng yêu như vậy!”
Triển Tiểu Liên cười nói: “Cô coi như Tiểu Ngũ đang khen cố nhé. Được rồi, cô bế Tiểu Bát đi ngủ rồi cũng nghỉ ngơi một lát đây, không làm phiền thanh niên mấy đứa nói chuyện nữa. Cô là bà già rồi!”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Mami là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới!”
Cung Ngũ cũng nịnh theo: “Cô Triển là người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới!”
Triển Tiểu Liên bế Bộ Tiểu Bát đã ngủ như con heo con, cười quay đầu lại nhìn một cái, gọi cổ giúp việc cùng đi ngủ trưa.
Mặc dù Triển Tiểu Liên là một phụ huynh khác biệt nhưng vẫn là phụ huynh. Không có phụ huynh ở đây, mọi người tự nhiên cũng sẽ hoàn toàn thả lỏng, ngay cả tư thế ngồi cũng thoải mái hơn nhiều.
“Ôi chao, mẹ của Yến Đại Bảo thật đáng yêu!” An Hổ Phách cười hì hì, còn cúi đầu sờ sợi dây chuyền hổ phách trên cổ.
La Tiểu Cảnh tò mò thò đầu xem, “Rất đẹp, Hổ Phách nhà anh đeo cái gì cũng đẹp hết”
Cung Ngũ: “.”
Lam Anh: “...”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Dây chuyền thì đẹp, nhưng mặt dây thì bình thường thôi.”
An Hổ Phách: “Đều là đồ cô tặng, đều đẹp”
Cô giúp việc trong nhà mang một khay trái cây và hạt cứng” ăn vặt lên. Mấy cô gái túm lại ăn, La Tiểu Cảnh ngồi bên cạnh An Hổ Phách, bóc hạt giúp cố.
(*) Quả kiện hay quả cứng hay hạt cứng là loại quả bao gồm một hạt và một vỏ cứng, lớp vỏ này sẽ không tự nứt ra để giải phóng hạt ở bên trong thoát ra (gọi là sự không nẻ hay không mở).
Lam Anh hỏi An Hổ Phách: “Hổ Phách, sau này cậu và Tiểu Cảnh nhà cậu ra nước ngoài du học, có phải sẽ ở chung không?”
Cung Ngũ lập tức hứng thú vểnh tai lên nghe, Yến Đại Bảo tò mò hỏi: “Trường học sẽ cho hai cậu ấy ở cùng một ký túc xá à?”
Cung Ngũ bổ sung: “Phải ở bên ngoài chứ nhỉ? Trường học chắc chắn sẽ không cho ở cùng một ký túc xá đầu. Nếu bên ngoài thuê nhà, hai căn thì thật là lãng phí đúng không? Một căn vẫn tốt hơn. Tiểu Cảnh, cố lên!”
La Tiểu Cảnh: “.”
An Hổ Phách cúi đầu, đỏ mặt, “Các cậu nói cái gì thế hả... Thật đáng ghét..”
Yến Đại Bảo cười: “Chậc chậc chậc, đây là xấu hổ sao, có cái gì mà xấu hổ chứ? Không phải chỉ là ở chung thôi sao?”
Cung Ngũ khinh thường nhìn Yến Đại Bảo một cái: “Yến Đại Bảo, cậu có biết ở chung với nhau là ý gì không?”
Yến Đại Bảo vênh mặt lên, đắc ý: “Dĩ nhiên là biết rồi, chính là ở cùng một nhà, ngủ chung một giường với nhau”
Cung Ngũ nhướng mày: “Không ngờ cậu còn biết thật...”
Cô còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Yến Đại Bảo đột nhiên tự lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà ở chung có chút xấu hổ nhỉ, là con gái thì không sao, nhưng ở cùng với con trai có phải là hơi kỳ lạ không?”
Cung Ngũ: “.”
Rốt cuộc Yến Đại Bảo có biết hay không vậy?
Mọi người cười đùa vui vẻ nói cái vấn đề này nửa ngày trời làm cho La Tiểu Cảnh đỏ hết cả mặt, An Hổ Phách còn không dám ngẩng đầu lên.