Công Tước

Chương 810: Chương 211.5 CÒN SỐNG ĐƯỢC BAO LÂU?

Tan học, Yến Đại Bảo trở về nhà không nhìn thấy Triển Tiểu Liên, vừa hỏi đã biết bà đi thăm Tiểu Bát, lập tức gào thét đòi đi. Nhà họ Bộ buổi tối vô cùng náo nhiệt.

Trước khi Cung Ngũ ăn xong thì nhận được điện thoại video của1Yến Đại Bảo, còn kéo cả Bộ Tiểu Bát vào trong. Cung Ngũ tức giận: “Yến Đại Bảo, Tiểu Bát là em trai tớ, sao tớ cảm thấy nó trở thành em của cậu rồi?”

Yến Đại Bảo đắc ý: “Người Tiểu Bát thích là tớ, nó thích tớ nhất, cậu8lại đây cắn tớ đi!”

Cung Ngũ: “.” Cô bĩu môi, không vui: “Yến Đại Bảo, cậu thật quá đáng, tớ sẽ tuyệt giao với cậu!”

Yến Đại Bảo không hề sợ, còn kéo Bộ Tiểu Bát qua, để cậu nói vào trong màn hình: “Tiểu Bát, đến đây, đến đây nói2là em thích chị Đại Bảo nhất”

Bộ Tiểu Bát nghiêng nghiêng gương mặt nhỏ đáng yêu, nói vào trong màn hình: “Thích... chị Đại Bảo..”

Yến Đại Bảo: “Đã nghe thấy chưa?”

Cung Ngũ: “.”

Vì là nhà họ Bộ nên Công tước đại nhân không xuất hiện, Nhạc Mỹ Giảo còn nói4với Cung Ngũ: “Sang năm mới nhớ về sớm, để tránh Tiểu Bát quên mất con”

Cung Ngũ: “Con biết rồi”

Cúp điện thoại, Cung Ngũ tức giận đùng đùng mở cửa ra, “Anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo ức hiếp em!”

Công tước đại nhân ngạc nhiên: “Sao thế: Đại Bảo sao lại ức hiếp Tiểu Ngũ?”

Cung Ngũ nắm tay lại: “Cậu ấy bảo Tiểu Bát nói với em là thằng nhóc thích chị Đại Bảo nhất. Tức chết em rồi! Hứ!” Tròng mắt đảo một vòng tròn, cổ đột nhiên nhảy nhót chạy đến bên cạnh Công tước đại nhân, nhe răng cười hì hì với anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem chúng ta lén sinh một đứa trẻ ở đây, có được không?”

Công tước đại nhân ngẩng đầu thật mạnh, ngạc nhiên nhìn cô: “Tiểu Ngũ, em vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ lung tung”

Cung Ngũ trợn mắt, bĩu môi: “Không nghĩ thì không nghĩ, hứ! Em rất tức giận khi Tiểu Bát thích Yến Đại Bảo nhiều hơn thích em... Em rất đau lòng. Bộ Tiểu Bát rõ ràng là em trai của em, mà lại bị Yến Đại Bảo cướp đi mất!”

Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh có chút mồ hôi “Đừng đau lòng, chẳng có chuyện gì to tát cả. Sau này chúng ta tự sinh một đứa là được. Nhưng hiện giờ không được, chưa phải là lúc”

Cung Ngũ sà vào lòng anh, nói: “Được rồi, vậy đợi Tết về nhà, sau khi em bị mẹ đánh gãy chân rồi nói”

“Tiểu Ngũ không cần nói” Bàn tay anh hơi run run, anh che giấu rất giỏi nên Cung Ngủ không hề cảm nhận được: “Đợi anh trở về, anh sẽ nói với mẹ em”

Cung Ngũ dang hai tay ôm lấy cổ anh, cười hì hì nói: “Vâng, được rồi, em tự sinh một đứa, em muốn xem Yến Đại Bảo làm sao cướp được em trai của em!”

Công tước đại nhân chỉnh lại lời cổ nói: “Tiểu Ngũ tự sinh ra là con mình, không phải em trai”

Cung Ngũ: “.”

Cô đặt cằm lên vai anh, ôm lấy cổ anh nói: “Em không quan tâm, tóm lại là do em sinh ra, Yến Đại Bảo không thể cướp của em!”

“Ừ, không để Đại Bảo cướp” Công tước đại nhân mỉm cười nói, nhưng cô không nhìn ra được sự lo lắng của anh. Dù có tìm ra được nguyên nhân, nhưng anh có thể sống bao lâu? Anh không biết.

Dù anh biết ba anh chết do căn bệnh di truyền thần bí kia, nhưng chuyện ba anh mất đi anh không hiểu rõ ngọn ngành. Những tài liệu của ba anh rất khó tìm kiếm, những gì anh biết đểu là do nghe được từ lời của những người già biết được chuyện năm đó, không có bằng chứng xác thực, nên chuyện căn bệnh di truyền đối với anh mà nói chỉ có thể là một lời đồn. Anh tin vào bằng chứng xác thực hơn.

Anh biết năm đó ba anh đã giấu mẹ anh, nguyên nhân giấu giếm là vì ba anh tin rằng bản thân sẽ sống rất lâu, nhưng không ngờ ba anh cuối cùng cũng không tránh được sự an bài của số phận.

Còn anh thì sao?

Anh dường như rơi vào hoàn cảnh của ba anh năm đó. Anh cũng tin rằng anh có thể sống rất lâu, kiên quyết tin rằng anh có thể ở bên cạnh cô gái của mình đến đầu bạc, tin rằng có thể gả Đại Bảo đi, có thể khiến cho mẹ anh an tâm.

Nhưng vận mệnh đã an bài thế nào?

Cung Ngũ ồn ào một hồi thì ngả người lên giường, “Được rồi, em không làm phiền anh Tiểu Bảo nữa, anh Tiểu Bảo cứ làm việc đi, không cần quản em, một lát nữa em cũng sẽ đi viết luận văn

Trong mắt Cung Ngũ, Công tước đại nhân luôn rất bận rộn, nên mấy ngày nay anh nghiên cứu những thứ cổ không biết cũng là rất bình thường, cô cũng không quan tâm.

Cô chỉ cần nỗ lực học, không gây phiền phức cho Công tước đại nhân là được.

Công tước đại nhân nhìn dáng vẻ của cô, không kìm được mà mỉm cười, đứng dậy tập trung tinh thần vào việc nghiên cứu của mình.

Trong nước có tin tức truyền đến, mẹ anh đột nhiên cho một đoàn bác sĩ đến Gaddles, trong đó có một người phụ nữ tên là Layla.

Công tước đại nhân cho người điều tra tài liệu của Layla, là người trong một gia tộc luôn phục vụ cho gia tộc Edward phủ Công tước như bác sĩ riêng, mà trước đó anh lại chẳng hề biết đến người phụ nữ này. Những bác sĩ phục vụ cho phủ Công tước hiện nay là những người khác. Điều đó có nghĩa là, người phụ nữ tên Layla đó, thật ra đã bị mẹ anh giấu ở một nơi nào đó trong nước từ rất lâu rồi.

Bọn họ đều biết căn bệnh di truyền của gia tộc Edward, không phải là lời đồn, mà đó là sự thật.

Triển Tiểu Liên bảo Layla trở về gia tộc Edward, Công tước đại nhân tin rằng đó là một tín hiệu khiến anh tin rằng bệnh của anh có thể được chữa trị, bằng không, Tiểu Ngũ của anh phải làm thế nào?

Anh nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ vừa chạy đến bên bàn nghiêm túc xem sách. Anh muốn nói cho cô biết, nhưng lại sợ. Anh hi vọng bản thân có thể sống đến trăm tuổi, nhưng nếu lỡ anh phát bệnh sớm sau đó chết vì không có thuốc chữa thì phải làm sao?

Giống như năm đó ba anh bỏ lại mẹ anh, để một mình là đơn độc chống đỡ toàn bộ gia tộc Edward, để bà chịu sự ức hiếp của các gia tộc khác, để bà phải gánh chịu áp lực mà gia tộc Edward phải chịu.

Điều này đối với bà thật sự không công bằng.

Công tước đại nhân tin chắc rằng cô gái của anh nhất định sẽ đủ dũng cảm, đủ kiên cường, cũng tin chắc cô có thể nắm được một khoảng trời rộng lớn, nhưng đó không phải là áp lực cô nên gánh vác.

“.. Anh Tiểu Bảo, Anh Tiểu Bảo, Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ hét thật to: “Anh Tiểu Bảo em đang nói chuyện với anh đó!”

Công tước đại nhân bỗng nhiên bị giật mình, anh nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Xin lỗi, anh không nghe rõ”

Cung Ngũ trừng mắt: “Anh Tiểu Bảo, anh căn bản chẳng nghiêm túc nghe gì cả!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Đúng, tha lỗi cho anh có được không? Là lỗi của anh. Vậy lúc nãy Tiểu Ngũ vừa nói gì thế?”

Cung Ngũ lớn tiếng nói: “Tiền tiêu vặt của em đã để dành được nhiều rồi, ngày mai em sẽ đi mua một cái bánh kem nhỏ hình thỏi vàng, anh có muốn ăn không?”

Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Muốn, nhớ mua giúp anh”

Cung Ngũ vô cùng đắc ý nhìn anh, “Giúp anh mua cũng được, nhưng phải trả tiền công đi mua cho em!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, sẽ trả tiền công đi mua”

Cung Ngũ hài lòng, lại cúi đầu nghiêm túc viết bài. Cô cúi đầu, dưới ánh đèn sáng rực, hình ảnh gương mặt xuất hiện trong tầm mắt anh. Anh ngồi im bất động lặng nhìn, một hồi sau, anh từ từ thu tầm mắt lại, ngồi vào trước máy tính.

Báo cáo mà Tiểu Eugene mang đến đã gửi vào trong hộp thư, toàn bộ phủ Công tước được kiểm tra mọi ngóc ngách, hầu như đã không còn vấn đề, đến cả những đồ vật nhỏ trong góc cũng bị kiểm tra.

Công tước đại nhân đương nhiên biết sự tồn tại của gia tộc Edward khiến rất nhiều người chướng mắt, khả năng kiếm tiền nổi tiếng của gia tộc Edward đủ khiến cho rất nhiều người ham muốn có được, nhưng rốt cuộc là ai muốn dùng cách này để ngăn cản sự phát triển của gia tộc Edward?

Quốc vương trẻ tuổi rõ ràng không đủ năng lực để làm chuyện này, e rằng hứng thú lớn nhất của hắn ta là ma túy và phụ nữ.

Công tước đại nhân liệt kê ra danh sách những gia tộc có ý đối địch, sau khi viết xong thì phát hiện hầu như toàn bộ Gaddles đều là kẻ địch của gia tộc anh. Sản nghiệp của gia tộc Edward phân bố toàn quốc, liên quan đến các ngành nghề, ở chỗ nào cũng trở thành kẻ địch đối với những gia tộc khác.

Nhưng việc kinh doanh vốn luôn có sự cạnh tranh, ai giành được khách hàng kiếm được tiền thì người đó thắng. dù không phải là gia tộc Edward, chỉ cần đối thủ cạnh tranh của anh không đủ thông minh, nhất định sẽ có đối thủ cạnh tranh khác vượt qua mặt.

Công tước đại nhân xé danh sách đi, không có ý nghĩa gì nhưng vẫn thấy không đúng. Đây là một căn bệnh di truyền, lẽ nào có một gia tộc đã ra tay nhiều năm đối với gia tộc Edward, như vậy phải chăng trong đám người hầu có người tiếp tay cho kẻ bên ngoài?

Cái giá phải trả cho việc phản bội chủ nhân như vậy mà vẫn có thể làm liều?

Anh tưởng tượng ra rất nhiều cục diện nhưng rõ ràng không hề thực tế, tất cả đều bị bác bỏ.

Đến khi nằm lên giường, Cung Ngũ lại móc ra một quyển sách, đưa cho anh: “Anh Tiểu Bảo, đọc truyện đi”

Công tước đại nhân lật sách ra, nghiêm túc đọc. Quan trọng nhất là phải tìm ra được nguyên nhân, chỉ cần tìm được nguyên nhân, mới có thể tiếp tục bước tiếp theo.

Lúc nửa đêm, cả đoàn người của bác sĩ Layla mang theo rất nhiều máy móc thiết bị hiện đại, tính cả ba người mà Hòa Húc mang theo, tất cả đã tới sân bay Gaddles.