Cô tức hầm hầm nằm nhoài vào lòng anh, nói: “Tóm lại, em không thích Mesen, hắn là một kẻ lưu manh!”
Công tước đại nhân: “Mesen là lưu manh bao giờ?”
Cung Ngũ ngẩng đầu, nói: “Lần đầu hắn gặp Amanda thì đã chọc ghẹo cô ấy!”
Công tước đại nhân “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Lần đầu tiên Tiểu Ngũ nhìn thấy anh, có cảm giác gì?”
Cung Ngũ suy nghĩ, “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh Tiểu Bảo..” Cô nhe răng, nói: “À, nhớ ra rồi, em cảm thấy anh Tiểu Bảo rất làm màu, khó gần!”
Công1tước đại nhân giơ tay đánh vào mông có một cái, “Dùng từ không đúng”
Cung Ngũ mím môi: “.”
Công tước đại nhân lại hỏi: “Còn nữa không?”
Cung Ngũ trả lời: “Rất có tiền!”
“Còn nữa không?”
“Còn nữa? Hết rồi!” Lại cực kỳ hào hứng hỏi: “Anh Tiểu Bảo, lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì có cảm giác gì?”
Công tước đại nhân: “Một cô gái ngốc”
Cung Ngũ: “.”
Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
“Vậy lần thứ hai nhìn thấy em thì sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Lần thứ hai khi nhìn thấy Tiểu Ngũ... À, vẫn8là cô gái ngốc”
Cung Ngũ suýt chút bật khóc: “Em ngốc chỗ nào chứ? Lúc đó em đang sợ mà! Chú Yến rất đáng sợ!”
“Ừ” Công tước đại nhân trả lời, “Đó là lần thứ ba” Anh nói: “Lần thứ hai anh nhìn thấy Tiểu Ngũ là trên sườn núi Cung Thành. Tiểu Ngũ mặc một chiếc váy trắng bị bẩn, đang nỗ lực trèo lên núi, khi nhìn thấy xem chạy qua còn giơ tay giữ váy lại.”
Cung Ngũ lập tức nhở lại, trong lòng căm phẫn: “Em nhớ ra rồi, đó là xe của chú Yến,2còn là chiếc đáng ghét nhất, lúc chạy qua cũng không bấm còi nhắc nhở, còn hất tung váy của em. Bà đây đã đi bộ rồi, quần lót còn bị người ta nhìn thấy...”
Mông lại bị đánh một cái, Cung Ngũ nổi giận: “Anh Tiểu Bảo tại sao anh lại đánh em?”
Công tước đại nhân trả lời: “Vì người trong chiếc xe đó là anh, em vừa mới nói ngôn ngữ không văn minh”
Cung Ngũ: “.”
“Có muốn nghe truyện nữa không?” Công tước đại nhân hỏi.
“Phải đọc tiếp, em muốn xem Amanda và Mesen làm thế nào4mà yêu nhau, dù sao thì Mesen cũng rất lưu manh mà.”
Công tước đại nhân cầm sách lên, tiếp tục đọc: “Sau khi Amanda gặp mặt Adrian thì vội vàng rời khỏi. Trong lòng cô ta vẫn còn yêu Adrian, đồng ý tha thứ cho sự phản bội của anh ta...”
Cung Ngũ nằm nghe, mí mắt cứ chớp chớp, không biết từ lúc nào, cô ngủ quên mất.
Công tước đại nhân gọi nhẹ nhàng hai tiếng: “Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ?”
Không nghe tiếng trả lời, xem ra cô đã ngủ rồi. Công tước đại nhân để quyển sách lên tủ đầu giường, cẩn thận để cổ nằm ngay ngắn lại, tắt đèn đi ngủ.
Cung Ngũ nằm trong lòng anh, anh giơ tay vòng qua người cố, từ từ nhắm mắt lại.
Thật sự hi vọng, sau này mỗi ngày để có thể bình thản an nhàn thế này.