Công Tước

Chương 783: Chương 205.2 MÓN NÀO EM CŨNG MUỐN!

Lần này, quả nhiên đúng như Công tước đại nhân nói, bọn họ đã gặp được Quốc vương.

Sau khi nhìn thấy Quốc vương, Cung Ngũ có chút tin rằng trước đó Quốc vương không phải viện cớ để tránh mặt họ mà hắn ta thật sự bị bệnh.

Sắc mặt vàng vọt, hốc mắt lõm sâu, người hình như còn gầy hơn cả lúc trước.

“Bệ1hạ” Công tước đại nhân dẫn theo Cung Ngũ hành lễ với Quốc vương, “Nghe nói Bệ hạ bị bệnh, thần và Tiểu Ngũ rất lo lắng, hôm nay nhìn thấy Bệ hạ, có thể yên tâm một chút rồi”

Cung Ngũ lén nhìn Công tước đại nhân, muốn xác nhận xem có phải anh đang trừng mắt nói dối hay không. Sắc mặt Quốc8vương trông rất mệt mỏi, có chỗ nào khiến người khác yên tâm được chứ?

Quốc vương cười, “Edward thân yêu, rất xin lỗi vì đã để cậu uổng công mấy lần, hôm nay ta cũng đã cảm thấy tốt hơn một chút, nhìn thấy cậu và cô Ngũ tới ta rất vui. À, đúng rồi, Gloria còn nói đá quý tám màu kia mài2xong rất đẹp, cô ấy thật sự rất thích”

Cung Ngũ bước lên trước một bước, “Quốc vương Bệ hạ tôn kính, tôi chưa từng nhìn thấy những trang sức tuyệt đẹp kia của hoàng hậu tương lai, hi vọng hôm nay được vinh hạnh nhìn thấy một lần”

Quốc vương lập tức đồng ý. Bây giờ, hắn ta luôn sẵn sàng làm hài lòng tất4cả mọi người bên cạnh Edward, chỉ cần không nhắc đến chuyện mỏ vàng.

Đương nhiên, Edward đến rồi, không thể không nói tới, Quốc vương đã suy nghĩ xong cách từ chối.

Cung Ngũ bắt đầu tham quan, không kìm được mà kinh ngạc kêu lên, hoàn toàn bị những châu báu xinh đẹp kia làm cho chấn động, “Thật đẹp..” Nói xong, cô xoay người, nghiêng đầu tha thiết nhìn Công tước đại nhân, lẩm bẩm: “Anh Tiểu Bảo, em cũng muốn”

Công tước đại nhân xoa đầu cô: “Còn chưa xem xong”

Nhìn thấy món nào, Cung Ngũ cũng quay sang lẩm bẩm với Công tước đại nhân cố cũng muốn có.

Phụ nữ trời sinh đã rất thích trang sức châu báu, Quốc vương đương nhiên cũng biết. Khi hắn ta nhìn thấy Cung Ngũ ngưỡng mộ những trang sức hôn lễ của Gloria, trong lòng liên xuất hiện một cảm giác tự hào. Hắn ta thao thao bất tuyệt kể cho Cung Ngũ nghe nguồn gốc xuất xứ của những châu báu đó, đồng thời cũng cảm ơn sự rộng rãi của Công tước Edward.

Cung Ngũ lại nhảy nhót chạy đến bên cạnh Công tước đại nhân, đôi mắt rưng rưng: “Anh Tiểu Bảo, em cũng muốn!”

Công tước đại nhân: “Phía sau vẫn còn, cứ xem hết trước đã”

Vì thế, Cung Ngũ liền chậm rãi xem hết tất cả những trang sức kia, đến cả khi Gloria đứng bên cạnh cô cũng không phát giác. Đôi mắt xinh đẹp như hoa đầy vẻ ngưỡng mộ, cô đang chỉ vào một chiếc nhẫn bảo thạch xanh lam, lẩm bẩm nói: “Anh Tiểu Bảo, em cũng muốn cái này...”

Gloria cười giễu cợt: “Tôi không phải anh Tiểu Bảo gì đó của cô đâu” Cô ta đứng thẳng lưng, ánh mắt có chút đắc ý nói: “Đàn ông chỉ nỡ dùng những thứ đẹp nhất cho người phụ nữ mà họ thật sự yêu. Những thứ này đều là ngài Edward thay Bệ hạ tìm về, ngài ấy biết rõ những thứ này sẽ được dùng làm trang sức trong hôn lễ của tôi, nhưng ngài ấy vẫn tận tâm tận lực. Tuy người đàn ông tôi lấy không hề hoàn hảo, nhưng ngài ấy là người có quyền lực nhất ở Gaddles, tôi xem như không bị lỗ. Còn về Công tước Edward..” Gloria mỉm cười, nói: “Tôi biết trong lòng ngài ấy nhất định có tôi, nhưng vì Bệ hạ yêu tôi quá sâu đậm, nên ngài ấy chỉ có thể giả vờ không quan tâm gì đến tôi, để tránh bệ hạ cảm thấy ghen.”

Cung Ngũ phồng má, quan sát cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Kiểu giống như cô, anh Tiểu Bảo chẳng thèm để mắt tới đâu. Anh Tiểu Bảo tìm những thứ châu báu này về, không phải vì cô, mà là vì thể diện của Quốc vương Bệ hạ, vì thể diện và tôn nghiêm của hoàng thất Gaddles. Lỗ chân lông của cô to đó là sự thật, cô nghĩ mặt mũi mình to lớn cỡ nào?!”

Rồi cố đi tìm Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của cô, hỏi: “Tiểu Ngũ sao thế?”

Cung Ngũ đáng thương nhìn anh, nói: “Em cũng muốn những món trang sức hôn lễ của tiểu thư Gloria, em cũng thích...”

Công tước đại nhân kéo tay cô, nhìn sang Quốc vương đang rất vui vẻ hài lòng, mỉm cười, nói: “Xin lỗi Bệ hạ, Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, nhìn thấy thích thú gì thì đều muốn có. Khi trở về tội dỗ dành một chút là được.”