Cung Ngũ liếc mắt, thăm dò hỏi: “Anh Tiểu Bảo, người bạn đó của anh bây giờ...”
Công tước đại nhân: “Chết rồi.”
Cung Ngũ: “...”
Cô dùng ngón tay chụp lấy mũi, nhất thời không biết nên nói thế nào: “Chết rồi sao?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, chết rồi, vì vậy, tuy anh ta có rất nhiều thành tích đáng tự hào, nhưng vẫn là một kẻ thất bại. Anh ta chết do đàm phán thất bại,1bị người ta bắn một phát toi mạng”
Cung Ngũ mím môi: “Thảm quá!”
“Cũng không quá thảm” Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, chậm rãi đi về phía trước, nói: “Thất bại dĩ nhiên là có nguyên nhân. Tuy anh ta thông minh, có một cái miệng giỏi hùng biện và một cái đầu thông minh, nhưng con người anh ta lại tự phụ, cứ cảm thấy chỉ cần cho anh ta cơ hội, anh ta8sẽ thành công. Lần sau cùng khi anh ta đi đàm phán, người ta không hề cho anh ta cơ hội, sau vài câu hỏi đáp đơn giản, một thủ lĩnh nhỏ cảm thấy không cần phải đàm phán với anh ta nên nổ súng giết anh ta, một phát bắn vào đầu, chết ngay tại chỗ. Anh ta quá kiêu ngạo, quên mất chỗ mà anh ta đang đứng, cho rằng lần đó cũng giống như2lúc trước, quên mất chuyện không phải lần nào người ta cũng cho anh ta cơ hội mở miệng nói”
Cung Ngũ há miệng, lẩm bẩm: “Thật là đáng sợ!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đúng, rất đáng sợ. Ngoài đáng sợ thì Tiểu Ngũ còn có cảm nghĩ gì?”
Cung Ngũ nắm tay lại, nhìn anh nói: “Còn có... đọc sách thật sự rất quan trọng!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, vậy sau khi Tiểu Ngũ trở4về, có thể tiếp tục đọc sách.”
Cung Ngũ kéo tay anh, đi được hai bước, đột nhiên lại lẩm bẩm: “Anh Tiểu Bảo thật là xấu!”
“Hả?” Công tước đại nhân nhíu mày: “Sao thế?”
Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo chỉ kể cho em nghe một vụ án duy nhất, nhưng người đã chết rồi, lúc đầu em còn nghĩ mình tìm được một người hướng nghiệp, không ngờ lại có kết cục như vậy?
Công tước đại nhân: “Đó là bài học đáng để mọi người khắc ghi trong lòng, nói cho chúng ta biết bất kỳ ai khi nói chuyện gì, làm việc gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, không thể vì có được một chút thành tích mà tỏ ra kiêu ngạo”
Cung Ngũ “hứ” một tiếng, không quan tâm những chuyện khác, tóm lại khi trở về cô phải đọc thật nhiều sách mới được.
“Anh Tiểu Bảo, em không thể trở thành chuyên gia đàm phán, vậy em có thể làm gì?”
“Tiểu Ngũ có thể giúp anh trả giá khi bàn chuyện hợp tác với người khác, ép giá xuống thật thấp, tiền chênh lệch kiếm được sẽ để Tiểu Ngũ mua đồ ăn ngon và quần áo đẹp”
Cung Ngũ vừa nghe thấy, mắt lập tức sáng lên: “Anh Tiểu Bảo, công việc này em thích!”
Cô thích tiền mà, công việc này thật sự rất tốt, có thích.
Công tước đại nhân nhìn cô gái có vẻ mặt vô cùng hài lòng này, không mỉm cười, “Em thích thì được rồi.”
Anh muốn cô có một cuộc sống bình an vui vẻ, nhưng anh biết anh không thể khống chế được một con chim ưng tung cánh lên trời. Anh để cho cô trưởng thành, để cô tung cánh bay cao, đợi cô mệt rồi thì sẽ trở về nghỉ ngơi. Anh nên tôn trọng tất cả những sự lựa chọn của cô, điều duy nhất anh có thể làm là bảo vệ cố an toàn.
Đi đến trước cửa phủ Công tước, Công tước đại nhân đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ”
“Anh Tiểu Bảo, có chuyện gì?”
“Anh có món quà muốn tặng cho em. Nhưng anh sợ em suy nghĩ nhiều nên anh muốn cho em biết lý do anh tặng quà cho em”
Đôi mắt Cung Ngũ sáng long lanh chớp chớp nhìn anh, “Quà gì thế? Em thích nhất là quà đấy”
Công tước đại nhân đi đến trước mặt cô, nói: “Chúng ta đã ở bên nhau hai năm, Tiểu Ngũ đã biết thân phận và vị trí của anh làm cho cuộc sống của anh không thể bình yên như mọi người khác?
Cung Ngũ gật đầu: “Em biết!”
Mỗi kỳ nghỉ hè cô cùng anh ra ngoài, lần nào cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng không biết vì sao, khi thấy anh, cô không còn cảm thấy sợ nữa.
Anh là Công tước Edward của Gaddles, anh là nhà thiết kế súng bậc nhất của thế giới, có rất nhiều người thèm khát tài năng của anh, có rất nhiều người muốn có được bản vẽ của anh. Ánh sáng trên người anh vô cùng rực rỡ, những nguy hiểm đi cùng anh cũng rất nhiều.
Nhưng đó là anh Tiểu Bảo mà, cô thích anh Tiểu Bảo nhiều như vậy nên cô không hề quan tâm đến những nguy hiểm đang rình rập kia.
Công tước đại nhân mỉm cười với cô: “Anh vốn là mục tiêu bị rất nhiều nguy hiểm rình rập, mà những người bên cạnh anh cũng sẽ vì anh mà bị nguy hiểm lây, đặc biệt là...” Anh ngập ngừng, rồi nói: “Đặc biệt là người yêu của anh, vợ tương lai của anh”
Sắc mặt Cung Ngũ hơi trắng bệch, cổ trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu, nói: “Em hiểu”
Công tước đại nhân xoa mặt cô, ngón tay lướt trên làn da có cảm nhận được sự êm ái, khiến anh không nỡ buông tay ra. Anh nhìn đôi mắt có chút bất an của cô, nói: “Anh thích Tiểu Ngũ, anh yêu Tiểu Ngũ, nên anh hi vọng anh và Tiểu Ngũ sẽ bình an đến già.”
“Vâng, em cũng hi vọng như vậy!”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Đời người nhiều khi chỉ chớp mắt một cái là qua đi, nhưng khi đặt mình trong đó, chúng ta lại cảm thấy rất dài, dài đến mức chúng ta không biết ngày nào chúng ta sẽ già. Anh không thể ở bên cạnh Tiểu Ngũ mỗi giờ mỗi phút, khi đó, anh hi vọng có người có thể thay anh bảo vệ em”
“Anh Tiểu Bảo, món quà anh muốn tặng em là...?”