Trong khi đó, Cung Ngũ đang xử lý chuyện ở khu mỏ. Khu mỏ bị nổ san bằng, Công tước đại nhân quyết định cho vài máy khai quật cỡ lớn đến dọn1dẹp. Anh muốn xây xong sân bay trong thời gian sớm nhất, sân bay tư nhân không cần xây trên khu đất rộng như vậy, khu vực hiện tại đã đủ dùng rồi.
Cung8Ngủ không quan tâm đến những chuyện này, Công tước đại nhân tự có kế hoạch, cô không cần để ý đến.
Con người của cô là vậy, khi Công tước đại nhân ở2bên cạnh, cô chẳng hiểu gì cả, nhưng khi không có Công tước đại nhân, những thứ cố vốn không hiểu, cô phải tìm hiểu chúng trong thời gian ngắn nhất. Cô chính4là điển hình cho loại người năng lực bị ép buộc mới bộc phát ra ngoài.
Lúc này, cô quấn khăn lên đầu, chỉ để lộ ra hai mắt, ngồi trong một thùng dầu trống trước cửa nhà mái bằng, chân lắc lư trên không, mặt vô cùng buồn chán.
Công tước đại nhân đứng cách đó không xa, tay cầm điện thoại nói chuyện, liên tục xoay đầu lại nhìn cô. Anh vừa đi về phía cô vừa nói vào điện thoại: “Tôi cúp máy đây, đợi cậu”
Tại Cung Ngũ lập tức dựng đứng lên, “Anh Tiểu Bảo, anh đợi ai thế?”
Công tước đại nhân nhíu mày, “Nghe trộm anh nói chuyện à?”
“Anh nói to như vậy, em cần nghe trộm nữa sao?” Cung Ngũ phồng má, giận hầm hầm nói: “Là nam hay nữ thế?”
Công tước đại nhân: “Lý Tư Không?
Cung Ngũ trừng mắt: “Là ý gì? Anh ta qua đây sao?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Gaddles xảy ra chút chuyện, cậu ấy muốn bay qua đó, định xem rốt cuộc là chuyện gì, sẵn tiện ở chơi vài ngày”
Cung Ngũ: “...”
“Đừng lo lắng, không sao đâu” Công tước đại nhân dựa vào cô, nhìn cô mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô rồi hôn lên
môi cô, “Làm sao đây? Anh càng nhìn thì càng cảm thấy Tiểu Ngũ của anh xinh đẹp đến mức khiến anh không thể rời mắt”
Cung Ngũ ngước quai hàm hỏi: “Vậy anh Tiểu Bảo có thích hay không?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Đương nhiên, vô cùng thích!”
Cung Ngũ ôm lấy cổ anh, cười hì hì nói: “Anh Tiểu Bảo, nếu ở Gaddles xảy ra chuyện, khi nào chúng ta mới có thể trở về?”
“Thật ra cũng không hẳn là xảy ra chuyện, chẳng qua anh muốn xác nhận một chuyện”
Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn anh, “Chuyện gì thế?”
Anh mỉm cười, cúi đầu nói: “Tiểu Ngũ không nên biết thì tốt hơn, anh cảm thấy Tiểu Ngũ biết được sẽ không tốt cho Tiểu Ngũ đầu.”
Nghe anh nói như vậy, Cung Ngũ cũng không miễn cưỡng, “Vậy thì đừng nói em biết, nhiều chuyện sẽ hại chết người, em vẫn còn muốn sống lâu một chút!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Tiểu Ngũ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi”
Cung Ngũ nâng mặt anh lên, nói: “Anh Tiểu Bảo cũng phải sống lâu trăm tuổi, chúng ta ở bên cạnh nhau!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, chúng ta ở bên nhau”
Hai người tình cảm thắm thiết như vậy, binh sĩ đi ngang qua xung quanh đều ra sức giả vờ không thấy, nhưng cũng không kìm được mà lén nhìn qua. Cung Ngũ trừng mắt: “Mấy người đó chưa từng thấy người ta tình cảm với nhau sao?”
Công tước đại nhân không trả lời, Tư lệnh Ganj chắp tay sau lưng đi đến: “Đây là doanh trại quân đội, thật sự không có ai yêu đương ở đây, nên hai người đừng làm mọi người thấy nhức mắt. Không ai bảo đảm được hậu quả của việc nhức mắt là gì đâu, ha ha ha ha...”
Cung Ngũ: “.”
Công tước đại nhân: “Ngài Ganj.”
“Chuyện gì? Nếu cậu cũng muốn tham gia đàm phán trả giá ở đây thì tôi sẽ không đồng ý đầu”
Công tước đại nhân mỉm cười, nói: “Không liên quan đến đơn hàng, tôi chỉ muốn nói với ông, người mà ông luôn muốn biết, đã đến rồi”
Đôi mắt dưới chân mày rậm rạp của Tư lệnh liền trừng to lên: “Ai? Lẽ nào là.”
“Đúng vậy” Công tước đại nhân gật đầu: “Cậu ta đến rồi, có lẽ, cậu ta cũng sẽ hiếu kỳ nên mới đến xem thế nào?
Tư lệnh lập tức xoa xoa tay, “Khi nào? Hi vọng hiện giờ vẫn còn kịp... À, ôi Chúa ơi, nhất định là kịp. Bây giờ tôi sẽ cho người đến BanSha một chuyến, đây thật sự là một tin tốt của ngày hôm nay!”
Nói xong, Tư lệnh đã chạy nhanh như một cơn gió.
Cung Ngũ ngỡ ngàng: “Chuyện gì thế, anh Tiểu Bảo? Sao em chẳng hiểu gì cả? Không phải anh Lý đến sao? Sao đột nhiên trở thành tin vui của ngày hôm nay rồi?”
Công tước đại nhân xoa mặt cô, mỉm cười nói: “Đối với một số người mà nói, cậu ta đến là một tin tốt.”
Cung Ngũ bĩu môi, “Oh”
Tối hôm đó, Cung Ngũ nghe nói Tư lệnh Gang phái máy bay bay ngay trong đêm tới vùng đất của Công tước BanSha, bữa tối còn cho bọn họ thêm một đĩa đuôi lợn.
Cung Ngũ trừng mắt nhìn đĩa đuôi lợn: “.”
Nghe nói ở đây loại thịt này rất hiếm, đĩa đuôi lợn này có lẽ thật sự là món quà chân thành.