Buổi sáng thứ năm, Yến Đại Bảo không đi học, ở nhà cũng không có việc gì làm, mới sáng sớm cô đã chạy đi tìm Bộ Tiểu Bát. Lúc đó có một cô giúp việc khác ra ngoài đổ rác, Yến Đại Bảo không bấm chuông mà
đi thẳng vào phòng khách. Còn chưa đi vào, cô đã nghe thấy Bộ1Tiểu Bát khóc hu hu, sau đó là một bà cô đứng ở phòng khách đang dùng chân đá vào mông Bộ Tiểu Bát.
“Bà làm gì thế hả?” Yến Đại Bảo còn chưa kịp thay giày đã giẫm lên thảm lao thẳng vào, bế Bộ Tiểu Bát lên, đạp về phía bà cô kia, “Tôi còn không nỡ bắt nạt nó,8bà lại bắt nạt Tiểu Bát? Tự tìm cái chết à?”
Bộ Tiểu Bát chu cái miệng nhỏ ra, khóc vô cùng tủi thân. Nó giơ cái tay mập mạp ra chỉ bà cố kia, khóc: “Xấu xấu.... hu hu hu...”
Yến Đại Bảo đạp bà ta va vào bình phong ở cạnh cửa, đế bình phong bằng ngọc cũng đổ xuống vỡ2thành mấy mảnh, bà cô kia nằm dưới đất hố “ai ui”, nói là gãy lưng rồi.
Bộ Tiểu Bát ôm cổ Yến Đại Bảo cứ khóc mãi, khóc như con mèo con, Yến Đại Bảo tức điên lên, “Bà đợi đó cho tôi!” Rồi cô nói với người ở cửa: “Trông chừng cái bà già này cho tôi, đợi tôi dỗ4Tiểu Bát xong rồi sẽ quay lại xử lý bà ta!”
Sau đó cô bế Bộ Tiểu Bát ra ngoài, đi thẳng đến công ty của Nhạc Mỹ Giảo, nhưng người ở công ty nói là không có ở đây, chấm công xong đi ra ngoài rồi.
Yến Đại Bảo lại bế đứa bé mập mạp đang tủi thân đi tìm Bộ Sinh nhưng cũng không tìm thấy. Yến Đại Bảo gọi điện thoại cho Lý Nhất Địch, sai người tra xem hai người kia đi đầu. Cuối cùng, Yến Đại Bảo tìm được ba mẹ của nhóc mập ở Cục Dân chính, hai người đang xếp hàng đợi đăng ký.
Nhạc Mỹ Giảo xụ mặt, đầy vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn xinh đẹp như thường. Vẻ mặt Bộ Sinh hiển nhiên là rất vui mừng rồi, chỉ sống chết kéo lấy tay Nhạc Mỹ Giảo, sợ bà nuốt lời quay đầu đi mất. Lúc hai người đang xếp hàng thì thấy Yến Đại Bảo bế Bộ Tiểu Bát hùng hùng hổ hổ đi vào: “Hai người các người!”
Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo, lập tức lại tủi thân hu hu khóc lớn: “Ma ma... ma ma... ma ma...”
Nhạc Mỹ Giảo vội vàng xông đến, bế Bộ Tiểu Bát vào trong lòng, “Tiểu Bát làm sao thế? Đại Bảo sao cháu lại ở đây?... Sao cháu lại dẫn Tiểu Bát tìm đến nơi này? Xảy ra chuyện gì à?”
Yến Đại Bảo tức giận nói: “Bà cô giúp việc ở nhà ngược đãi Tiểu Bát. Sáng sớm cháu đi qua đã nhìn thấy rồi, lúc cháu không nhìn thấy không biết còn ngược đãi nó như thế nào nữa? Tiểu Bát nhỏ như vậy, còn không biết nói, thật là quá đáng!”
Nhạc Mỹ Giảo cũng đen mặt lại, “Có phải là bà Tồn không? Bây giờ bà ta đang ở nhà à?” Bà bế Bộ Tiểu Bát định về nhà tìm dì Tôn tính sổ, bị Bộ Sinh sống chết kẻo lại: “Đăng ký xong đã rồi hãy đi tìm! Một lúc cũng không gấp”
Nhạc Mỹ Giảo gào lên: “Con trai tôi, tôi còn không nỡ đánh, bà ta là cái thá gì chứ? Xem tôi có xé bà ta ra không?”
Bộ Sinh gật đầu: “Xé! Xé thành mười tám mảnh! Chúng ta đến cũng đã đến rồi, đăng ký xong rồi hãy nói, được không?”
Yến Đại Bảo hưng phấn: “Cô, cháu cùng xé với cô được không?”
Bộ Sinh vội vàng gật đầu: “Được, Mỹ Giảo, để Đại Bảo bế Tiểu Bát giúp chúng ta, sắp đến chúng ta rồi, mấy phút nữa thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo vẫn lạnh mặt, không dễ dàng gì Bộ Sinh mới khuyên được bà đồng ý. Yến Đại Bảo bế lấy Bộ Tiểu Bát, dỗ nó: “Tiểu Bát đừng sợ, chị trả thù cho em. Về nhà chị sẽ xé cái bà già đó ra thành mười tám mảnh... Không đúng, ba mươi sáu mảnh. Đúng rồi Tiểu Bát, em nói xem bắt đầu xé từ đầu hay là bắt đầu xé từ chân... Không được, nếu như xé đầu đầu trước thì sẽ chết ngay, không thể giết người được, xé đầu ngón tay trước em cảm thấy thế nào?”
Người đi ngang qua bên cạnh liếc nhìn Yến Đại Bảo, cô gái này nhìn xinh đẹp như vậy mà lại bị thần kinh à? Đầu óc đúng là không bình thường rồi!
Cuối cùng cũng đến lượt Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo, nhân viên nghiệp vụ chia ra hỏi hai người vấn đề cơ bản. Cố ta nhìn sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo, hỏi thêm một cầu, “Cô à, cô là tự nguyện đăng ký với anh này, đúng không?”
Mặt Bộ Sinh hơi đen lại, “Đương nhiên rồi”
Nhân viên nghiệp vụ cười, “Tôi đang hỏi cô đây.”
Nhạc Mỹ Giảo mím môi, qua một lúc lâu mới trả lời: “Đúng vậy”
Cuối cùng hai người cũng đăng ký xong, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Đăng ký xong rồi, Bộ Sinh không để cho bà về mà lại đưa Nhạc Mỹ Giảo và Yến Đại Bảo đi công chứng.
Nhạc Mỹ Giảo lạnh mặt nhìn anh ta, không bao lâu luật sư cũng mang tài liệu chạy đến, dưới cặp mắt trợn tròn của Yến Đại Bảo, làm chuyện hồi đó Bộ Sinh đồng ý với Nhạc Mỹ Giảo ngay trước Nhạc Mỹ Giảo. Tất cả tài sản, động sản và bất động sản, di chúc đợi được chia của mỗi người... dưới tên có liên quan đến Bộ Sinh, giấy chứng nhận cùng với tất cả nhân chứng vật chứng đều bày ra ở trước mặt Nhạc Mỹ Giảo.
Bộ Sinh nhìn bà nói: “Chuyện anh đã đồng ý với em, nhất định anh sẽ làm được”
Vẻ mặt Nhạc Mỹ Giảo rất phức tạp, bà không vui vẻ như điên cũng không mất kiên nhẫn, cuối cùng chỉ nói một câu: “Anh đừng hối hận là được.” Sau đó dưới sự chứng kiến của luật sư và nhân viên công chứng, bà ký tên mình lên.
Yến Đại Bảo dắt Bộ Tiểu Bát đứng ở bên cạnh, trợn tròn mắt. Cô quyết định rồi, sau này nếu như cô lập gia đình cũng phải như vậy, tất cả tiền đều là của cô mới được!