Bởi vì nợ tiền, chuyện Công tước đại nhân sốt cuối cùng cũng được mọi người coi trọng. Thời gian sốt quá lâu nên đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, phải cấp cứu khẩn trương.
Bây giờ Công tước đại nhân đang nguy kịch nên Cung Ngủ không dám nói gì. Đợi đến khi có xác nhận anh không sao rồi, cô mới bắt đầu hỏi thăm trưng dụng máy bay chiến đấu rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền, rốt cuộc tiêu vào chỗ nào, rốt cuộc dùng bao nhiêu thời gian, tại sao dùng máy bay chiến đấu mà không1phải là máy bay trực thăng, tại sao máy bay bay ra ngoài nhanh như vậy mà không tìm bọn họ ngược lại lại ra sức bay về phía trước.
Sau khi uống thuốc, cuối cùng Công tước đại nhân đã sốt hai ngày hai đêm cũng hạ sốt vào buổi tối, mặt anh bớt đỏ hẳn đi, trán cũng không nóng nữa, mặc dù vẫn chưa tỉnh nhưng đã biết đòi nước uống rồi.
Một buổi chiều Cung Ngũ đo nhiệt độ cơ thể cho anh mười tám lần, sau khi chắc chắn anh đã hạ sốt, cô mới thả lỏng, nằm8bò xuống mép giường, ngủ say như chết.
Nửa đêm, cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Anh nhúc nhích người muốn rút cánh tay tê rần lại, phát hiện tay mình bị một người ôm lấy. Anh ngẩng đầu lên thấy cô ngồi trên cái băng ghế quân dụng nhỏ có tay, ngoẹo đầu đi ôm tay anh ngủ.
Trong đầu dường như vẫn có giọng cô thỉnh thoảng lại nói với anh ở sa mạc, anh cựa mình xuống giường, cảm thấy trời đất hơi quay cuồng. Anh dùng một chút, cẩn thận vòng qua cơ thể cô, bế cô lên giường,2kéo chăn đắp cho CÔ.
Cung Ngũ vẫn ôm tay anh, anh thử rút ra nhưng cô càng ôm chặt hơn, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói gì đó. Cảnh tượng này khiến cho Công tước đại nhân nhớ lại lần đầu tiên cô đến trang viên, sống chết bám lấy khuy áo anh không buông tay.
Anh nhẹ nhàng sờ lên mặt cô. Cô gái nhỏ đáng thương đã phơi nắng đen sì như than rồi. Cô vẫn là cổ, anh biết, nhưng ở một số mặt, cô đã không còn là cô gái nhỏ hồ đồ hồi đó nữa.
Anh cúi4đầu hôn lên trán cô, “Tiểu Ngũ buông tay ra trước đã, anh sẽ quay lại ngay, có được không?”
Dường như Cung Ngũ nghe được lời anh, bàn tay bám chặt lấy tay anh đã buông lỏng ra.
Anh cười: “Tiểu Ngũ thật ngoan”
Cung Ngũ giơ tay gãi mặt, há cái miệng vẫn còn đang khô nứt, tiếp tục ngủ.
Anh rút tay ra, cầm cái áo khoác vắt trên ghế tựa đi ra ngoài, mới vừa bước ra, lập tức có mấy người vây lấy anh: “Ngài Edward, ngài vừa mới hạ sốt sao có thể tùy tiện đi ra ngoài được? Bên ngoài gió lớn nhiệt độ lại thấp, sẽ không tốt cho sức khỏe của ngài...”
“Ngài Edward, ngài vào phòng đợi trước đi, tôi đã nói với ngài Yến một tiếng”
Bốn năm người cứ đẩy anh lại như vậy.
Công tước đại nhân có một loại cảm giác mình như cá mắc cạn, có điều cơ thể mới ốm dậy vẫn có chút yếu ớt. Anh vào phòng vệ sinh rồi ra ngoài, nhìn sắc mặt mình trong gương cũng biết mấy ngày nay là tình trạng thế nào.
Mặc dù hôn mê mấy ngày liền nhưng không phải là hoàn toàn không có cảm giác không biết gì với bên ngoài, trong đầu vẫn có ký ức mơ hồ về âm thanh.
Anh hỏi: “Người của tôi còn lại mấy người?”
Người ngoài cửa giơ một ngón tay ra, “Một người, đang được chữa trị. Không có gì đáng ngại, chỉ gãy một chân thôi.”
Công tước đại nhân im lặng một lúc, xoay người trở lại bên cạnh Cung Ngũ, cầm lấy tay cô.
Cung Ngũ mở mắt ra nhìn anh, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Anh cẩn thận mở tay cô ra, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé vốn dĩ trắng nõn xinh đẹp bị cọ xát chảy máu, cánh tay cũng đã được bằng bó lại. Anh chạm ngón tay lên lớp vải, vừa định rút tay về, sau lưng đã có người đạp cửa ra, nghênh ngang đi vào.
Yến Hồi dùng ngón tay móc lỗ tai: “Ôi chao, vẫn chưa chết à? Mạng cũng lớn quá nhỉ, đi sáu bảy ngày trong sa mạc lại vẫn chưa chết, mày nói xem sao mày lại sống lại rồi?”
Công tước đại nhân nhẹ nhàng rút tay lại, đứng lên, cung kính cúi đầu: “Chú Yến”
“Dừng!” Yến Hồi ghét bỏ lui về phía sau một bước: “Ai là chủ của mày? Bẩn y như quỷ, ông đây chê bẩn! Đừng có gọi ông đây là chú! Mày cùng với cái con nhỏ xấu xí kia trời sinh một đôi, vừa bẩn vừa xấu xí. Tởm tởm tởm! Ông đây chính là ăn no rửng mỡ mới muốn đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này”
Công tước đại nhân không tranh cãi, cũng không tức giận với ông ta, chỉ cười gật đầu: “Xin lỗi, là cháu làm liên lụy đến chủ Yến rồi. Mẹ cháu có khỏe không?”
“Bà tám đó khỏe lắm, không có mày bên cạnh làm phiền bà ấy, bà ấy có thể không khỏe a?” Nói xong, Yến Hồi lại chế ghét: “Không có tiền đồ, bị người đuổi y như chuột chui rúc đầu đường xó chợ, có mất mặt không hả? Đúng là mất mặt ông đây mà! Hừ!”
“Vâng, làm mất mặt chú Yến rồi!” Công tước đại nhân vẫn cười như cũ: “Cám ơn chủ Yến đã lặn lội đường sá xa xôi chạy đến đây”
“Mày tưởng là ông đây muốn à?” Yến Hồi ngồi duỗi dài duỗi dọc trên ghế, rung chân: “Ông đây chính là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, vừa vặn bà tám kia khóc lóc cầu xin ông đây nên ông đây mới đến, nếu không mày nghĩ là vì cái gì?”
Sau đó ông ta lại nhướng mắt lên, mặt đầy vẻ ghét bỏ nhìn Cung Ngũ nằm trên giường, hất hàm nói: “Con nhóc xấu xí kia không những xấu xí mà còn ngu ngốc, to gan cầm súng đi khắp nơi. Nhưng mà thôi cũng được, vừa vặn xứng với mày, một đôi xấu xí” Công tước đại nhân cười, “Vâng, cháu cũng cảm thấy như vậy?
Yến Hồi tiếp tục rung đùi, “Nếu như mày vẫn còn sống thì hết việc của ông đây rồi, ông đây phải về nhà đây. Nhớ thiếu nợ thì trả tiền, làm người phải có uy tín”
Người bên ngoài đồng loạt trợn trắng mắt, Yến Hồi không có uy tín nhất trên thế giới này đang dạy dỗ ngài Edward phải có uy tín, ha ha.
Công tước đại nhân gật đầu, “Vâng”
Yến Hồi chắp hai tay sau lưng, ngạo mạn đến, vênh váo tự đắc đi, đến và đi như một cơn gió, trước khi đi còn nhấn mạnh với tổng chỉ huy: “Nhớ đòi tiền cái thằng nhóc con đó, nếu không ông sẽ chịu thiệt!”
Tổng chỉ huy gật đầu: “Yên tâm đi, Ganj tối đây không phải là người sẽ chịu thua thiệt đâu”