Nói xong lời này, cô ngẩng đầu nhìn gò đất chôn bảy người kia, giọng mang theo chút nức nở nói: “Nhưng
tôi không cứu được bọn họ... Xin lỗi.”
Người dẫn đầu đỏ mắt lên, anh ta liếm đầu lưỡi, nói: “Ngũ tiểu thư, tôi biết là cô đã cố gắng hết sức rồi, bọn họ sẽ không trách cô đầu... là chúng tôi vô dụng.” Anh ta1nhìn về phía Công tước đại nhân đang nằm, “Chức trách của chúng tôi là bảo vệ ngài Edward, nhưng chúng tôi lại không làm được.”
Cung Ngũ hít mũi, nói: “Thiên tai nhân họa, ai cũng không ngăn nổi” Cảm thấy quần áo đã khô rồi, cô lại cầm lấy mặc vào giúp anh, vừa mặc vừa nói: “Anh đừng hâm mộ anh Tiểu Bảo. Anh ấy8là vị hôn phu của tôi, tôi có thể cởi quần áo của anh ấy, nhưng tôi không giúp được anh, anh tự nghĩ cách đi”
Người dẫn đầu bị cô nói như vậy, lại không nhịn được buồn cười: “Tôi biết”
Cung Ngũ: “Tôi vẫn chưa biết anh tên là gì, tôi chưa từng nghe thấy anh Tiểu Bảo gọi tên anh.”
Người dẫn đầu lên tiếng: “Không có2tên. Tôi có mã số, E7, Tôi đặc biệt phụ trách dẫn đường cho ngài Edward tới nơi này. Chỉ cần là ở khu vực này thì đều là do tôi toàn quyền phụ trách, cho đến lúc chuyển giao sự an toàn của ngài Edward và Ngũ tiểu thư cho người tiếp theo có thân phận giống tôi”
Cung Ngũ để Công tước đại nhân nằm lên4đùi cổ, sờ thử trán anh, cảm thấy hơi nóng. Cô bắt đầu có chút lo lắng, nhưng vẫn nói chuyện với E7: “Em à? Con người làm sao có thể không có tên chứ? Chẳng trách không tiện xưng hô, nếu là 7, anh cảm thấy Saiwen* thế nào? Trong tiếng Trung phát âm chính là như vậy, thế sẽ tiện cho tôi gọi anh, được không?”
(*) Trong tiếng trung: saiwen phát âm gần giống seven.
“Cám ơn Ngũ tiểu thư” Người dẫn đầu có tên mới, anh ta bị gãy một chân, đầu vẫn hơi choáng váng.
Cung Ngũ mím môi, cổ khom người dán sát trán mình lên trán Công tước đại nhân, thấy trán anh nóng kinh người. Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn E7: “Trán anh ấy rất nóng!”
Saiwen ngẩn ra, “Ngài Edward sốt rồi?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, rất nóng. Có cách gì có thể giảm sốt không?”
Saiwen nhìn cô nói: “Chúng ta không có thuốc, chỉ có thể hi vọng mau chóng tìm được thuốc”
Cung Ngũ nhìn nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên hỏi: “Sẽ không mưa nữa đúng không?”
“Chắc là sẽ không đâu”
“Anh có đói không?”
“Đồ ăn không thể ăn được nữa.”
“Tôi có” Cổ nói rồi cúi đầu móc bánh quy từ trong ba lô ra, đưa cho anh ta hai cái, lại tập hợp túi nước đưa cho anh ta, “Uống tiết kiệm chút”
Saiwen nhớ ra rồi, hóa ra trong túi của cô không phải tiền.
Cung Ngũ trở lại bên cạnh Công tước đại nhân, quây vải bạt qua để chắn gió lạnh ban đêm. Mấy túi nước của đội lạc đà bị vỡ hết, nguồn nước cũng trở nên túng thiếu.
Buổi tối lúc ngủ, cô đỡ Saiwen đến nằm cùng với lạc đà: “Anh đừng chê bọn chúng hội. Cơ thể bọn chúng ấm áp, chen chúc một chỗ mới không chết rét..”
Cô ôm Công tước đại nhân vào trong lòng, cởi cái áo đã sớm được hong khô ra đắp lên người anh, không thể để cho đầu anh bị lạnh, lại không thể để cho trán anh quá nóng, “Anh Tiểu Bảo, bây giờ không nhìn thấy gì cả, ngày mai chúng ta phải gấp rút lên đường, anh kiên trì một chút, em đưa anh đến trạm trung chuyển của Công tước Bansha đó, nhất định phải tìm được thuốc hạ sốt cho anh. Anh phải đồng ý với em sẽ kiên trì, có được không? Bây giờ anh ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai tỉnh rồi mọi thứ sẽ tốt thôi.”
Lúc nói như vậy, bản thân cô cũng biết không phải là thật, ngày mai bọn họ mở mắt ra sẽ không có cái gì tốt hơn, bọn họ vẫn ở trong sa mạc, thiếu thức ăn nước uống.
“Anh Tiểu Bảo, anh ăn chút gì đi, nước và bánh quy nhé. Người bị bệnh nhất định phải ăn cái gì để tăng cường thể lực, như vậy mới có thể chống lại vi rút cảm cúm được” Cô lấy bánh quy ra, bóp thành miếng nhỏ thả vào nắp chai nước khoáng, đổ chút nước vào cho mềm ra, sau đó đút từng chút từng chút vào miệng anh, “Anh Tiểu Bảo nghe lời, ăn bánh sẽ thoải mái hơn chút, nghe lời nha anh Tiểu Bảo..”
Từ trước đến nay Cung Ngũ chưa từng dỗ trẻ con, nhưng bây giờ cô cảm thấy Công tước đại nhân không có ý thức giống như một đứa bé, đến nỗi đút cho anh ăn cái gì, chỉ cần cô thấp giọng dỗ vài câu, anh cũng sẽ trở nên nghe lời, sẽ há miệng, sẽ nuốt, sẽ ăn đồ ăn cổ đút.
Cung Ngũ đút cho anh ăn bốn miếng bánh quy, xong xuôi cô cất bánh quy đi, nhét vào trong túi, “Anh Tiểu Bảo chúng ta tiết kiệm lương thực có được không? Sáng ngày mai em lại đút cho anh tiếp, bây giờ anh ngoan ngoãn ngủ đi, tỉnh lại sẽ ổn thôi!”
Cô lấy súng treo trên người lạc đà xuống ôm vào trong lòng, nói với Saiwen: “Anh ngủ trước đi, sau nửa đêm đổi phiên anh trông”
Saiwen im lặng nhìn cô, sau đó anh ta dùng tay chống thân thể, nằm xuống, gật đầu, “Được!”
Sa mạc hoang vắng, trước mắt là một vùng tối đen như mực, không thấy được bờ bến.
Xa xa có tiếng sói hú, Cung Ngũ căng thẳng nhấc súng lên. Trước đó, bọn họ thường xuyên nghe thấy, cô không sợ, bây giờ cô vẫn không sợ, nếu như cô sợ thì lấy ai bảo vệ anh Tiểu Bảo, bảo vệ hai người bị thương này đây?
Cho nên lúc này, cô không thể sợ!
Thần kinh cố khẩn trương cao độ, dùng túi kể đầu Công tước đại nhân rồi cầm súng đứng lên, kéo lạc đà xung quanh tụ tập lại một chỗ, dùng tay sở đầu lạc đà, vỗ về nỗi bất an do lũ sói hú mang đến, cô nói: “Không sao đâu, đừng sợ, tao sẽ bảo vệ chúng mày”
Cô thử kéo cái thảm mềm hóng gió buộc trên người lạc đà, sờ thấy khô rồi, cô vội vàng tháo xuống xé ra thành hai mảnh, đắp lên người Công tước đại nhân.
Cô bị chảy nước mũi, nhưng cô không đau đầu. Cung Ngũ liên tục tự nhủ, đã có hai người bị bệnh rồi, cô tuyệt đối không thể bị bệnh nữa.
“Ngũ tiểu thư!” Saiwen đột nhiên bò dậy, “Cô đi ngủ đi, tối trực đêm cho. Ngày mai phải gấp rút lên đường rồi, tôi có thể chợp mắt trên lưng lạc đà nhưng cô phải dẫn đường, cho nên tôi phải bảo đảm sức khỏe của cố”
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, gật đầu, đặt mấy cây súng và đạn thu thập được xuống bên cạnh anh ta, “Có động tĩnh tôi sẽ tỉnh, anh đừng sợ”
Saiwen cảm động muốn khóc, anh ta gật đầu: “Vâng, tôi không sợ”.
Anh ta dùng tay chống đỡ cơ thể, dựa lưng vào lạc đà, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Cung Ngũ chui vào dưới thảm, dùng sức kéo sát cơ thể Công tước đại nhân vào trong lòng mình: “Ngủ ngon anh Tiểu Bảo, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp”
Đúng vậy, một ngày tốt đẹp.
Cả người Công tước đại nhân nóng như lò lửa, Cung Ngũ rất lo lắng, ban đêm cổ tỉnh vô số lần, kiểm tra nhiệt độ của anh. Cô hối hận tại sao cô lại không cầm theo thuốc, lúc ấy cô chỉ nghĩ đến cầm đồ ăn, quên mất còn có một nhu yếu phẩm nữa là thuốc.