Sau khi về nhà, Công tước đại nhân quả nhiên nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Cung Ngũ cười tươi như hoa: “Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, anh như vậy chẳng thú vị chút nào cả. Chị Ba đã đi rồi, sau này ngày nào em cũng ở bên cạnh anh. Đúng rồi, bao giờ chúng ta lên đường thế?”
Công1tước đại nhân nhìn thấy cô vặn vẹo khiến khuôn mặt nhỏ bé của mình biến hình chính là vì dỗ anh vui vẻ, lập tức bật cười: “Trưa mai, hành trình đã định xong rồi.”
Cung Ngũ đắc ý: “Anh Tiểu Bảo nhà em thật tốt!”
“Đúng rồi, bây giờ tờ giấy kia không rõ tung tích, cho nên không cần để8ý đến nó, nếu như cô ta thật sự dám lấy ra, cuộc sống tốt đẹp của cô ta cũng sẽ kết thúc.” Anh hôn có một cái, “Tiểu Ngũ không cần lo lắng”
Cung Ngũ đung đưa chân, “Điều duy nhất em lo lắng chính là danh tiếng của anh Tiểu Bảo sẽ bị ảnh hưởng. Anh Tiểu Bảo đã nói2không sao, đương nhiên em càng không sao rồi”
Công tước đại nhân gật đầu: “Tốt!”
Lộ trình tuần tra hàng năm đều không giống nhau, Cung Ngũ chỉ cần đi theo Công tước đại nhân là được. Cô cảm thấy sự tồn tại của mình chính là dạo chơi cộng thêm làm bình hoa, căn bản không cần làm gì cả.
Cô lên4máy bay là nhắm mắt ngủ luôn, lúc tỉnh dậy đã đến nơi rồi, đói thì ăn, mệt thì nghỉ, không ồn ào ngoan ngoãn đi theo anh, cho dù không cẩn thận đi lạc vào hoang mạc đường xấu rách chân cũng sẽ không ẩm ĩ.
Vị trí của sản nghiệp gia tộc Edward cũng chia ra ở các quốc gia và thành phố khác nhau, có một số quốc gia phát triển còn tốt, có một số sản nghiệp khu vực khai thác mỏ mỗi lần đi qua đều phải lặn lội đường xa, ở những nơi xe ngựa không đi được chỉ có thể đi bộ nhưng Cung Ngủ không hề than khổ một tiếng nào.
Đến lúc kết thúc lộ trình lần nữa trở lại, cả người cô đều đã đen đi trông thấy.
“Anh Tiểu Bảo, còn bao xa nữa?” Cung Ngũ chạy đuổi kịp Công tước đại nhân đang cầm ống nhòm nhìn về phía trước.
Anh giơ tay chỉ: “Em có nhìn thấy đỉnh núi kia không? Phía dưới ngọn núi đó chính là mỏ vàng”
Cung Ngũ vừa nghe thấy mỏ vàng, mắt đã sáng lên, “Thật là nhiều tiền!”
Anh cười: “Đúng vậy, rất nhiều tiền!”
“Anh Tiểu Bảo, em nhớ năm ngoái hình như chưa đến chỗ này”
Anh gật đầu: “Đúng, chưa từng đến, bởi vì năm ngoái anh mới mua chỗ này, lúc đó đang trong kỳ quy hoạch cho nên không đến đây, năm nay bước đầu có lãi rồi cho nên mới phải dẫn Tiểu Ngũ tới xem”
Cung Ngũ nhìn xung quanh: “Nhưng mà có phải chỗ này quá tiêu điều rồi không? Xung quanh không có nhà dân, không phải sa mạc thì chính là hoang mạc” Cô lấy tay phẩy gió, nói: “Mau chóng kiểm tra chỗ này đi, không chúng ta chết đói mất!”
Anh cười: “Ừ”
Cô lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, vùng mỏ anh muốn mua từ chỗ Quốc vương là mỏ thạch anh à? Phát tài rồi!”
Anh híp mắt lại, “Đúng vậy, phát tài rồi, cho nên Bệ hạ đang do dự”
“Do dự?” Cung Ngũ trừng mắt: “Chẳng lẽ ngài ấy tưởng là anh tài trợ miễn phí tiền hôn lễ à? Còn muốn được hưởng lợi mà không chịu bỏ vốn chắc? Anh Tiểu Bảo, đừng để ý đến ngài ấy, hừ!”
Vốn dĩ cô không ghét Quốc vương như vậy, nhưng ai bảo Quốc vương mù mắt chọn Gloria chứ?
Công tước đại nhân cười: “Ngài ấy là Quốc vương, đương nhiên không thể không quan tâm rồi. Anh nhìn ra được ngài ấy không vui, chắc ngài ấy cũng biết chuyện mỏ thạch anh. Đó dù sao cũng là nơi có thể kiếm tiền nhưng tài chính cung đình eo hẹp, ngài ấy không lấy đâu ra được tiền mà khai thác, cho nên bây giờ đang giằng co”
Cung Ngũ trợn mắt: “Đất nước chúng ta ở thời cổ đại, gặp phải loại chuyện này đều là Hoàng đế nghĩ cách trừ khử bề tôi, như vậy sẽ có thể chiếm đoạt gia sản của bể tối. Anh Tiểu Bảo, liệu Quốc vương có ức hiếp anh không?”