Cung Ngôn Thanh chỉ có một cái vali hành lý, đã được sắp sẵn. Cô ta cầm áo khoác vắt lên cánh tay, quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện không còn đồ gì sót lại, lúc này mới kéo vali hành lý xoay người rời đi.
Lúc đi qua bên cạnh Gloria, Cung Ngôn Thanh nghe thấy Gloria nói: “Cô sẽ phải hối hận!”
Cung Ngôn Thanh lạnh lùng liếc cô ta một cái, “Vẫn mong tiểu thư Gloria đừng làm chuyện gì khiến1cho mình hối hận thì hơn. Dù sao cô cũng là Hoàng hậu tương lai của Gaddles, một khi tiếng xấu truyền ra, sợ rằng ở cái nơi vô cùng coi trọng danh dự gia tộc như Gaddles này, đả kích đối với tiểu thư Gloria sẽ rất lớn”
Gloria tức nghiến răng nghiến lợi rít lên, “Con đàn bà rẻ mạt này!”
Cung Ngôn Thanh kéo vali hành lý rời đi.
Ban đầu cô ta đúng là bị mù rồi, sao lại cảm thấy Gloria8là một nhân vật giống như một cô công chúa cao quý cơ chứ? Nhìn cái dáng giậm chân của cô ta đi, căn bản là con hề nhảy nhót mà.
Cung Ngũ và Công tước đại nhân đứng ở cạnh cửa, thấy Cung Ngôn Thanh đi qua đây, Cung Ngũ cười với cô ta, ngay cả nụ cười cũng thục nữ hơn so với bình thường mấy phần.
Cung Ngôn Thanh đi tới trước mặt cô, “Chị xong rồi”
Cung Ngũ giơ tay ra: “Em2kéo hành lý giúp chị...” Mới vừa nói xong, vali hành lý trong tay đã được Công tước đại nhân đón lấy, “Để anh.”
Hai vợ chồng ông Brod đứng ở cửa, “Ngài Edward đi thong thả. Vô cùng cảm ơn ngài và Ngũ tiểu thư đã hạ cố đến chơi, hoan nghênh cổ Cung lần sau lại đến”
Cung Ngôn Thanh quay đầu lại, cười một tiếng với bọn họ: “Cảm ơn mọi người đã tiếp đãi mấy ngày nay”
Cung Ngũ cũng gật đầu:4“Tạm biệt” Lúc cô vô tình quay lại, phát hiện Gloria đứng một mình bên cạnh cột La Mã trong phòng, đang cười lạnh nhìn cô. Cung Ngũ lập tức cong môi lên cười, vẫy tay với cô ta: “Tạm biệt tiểu thư Gloria!”
Nghe thấy lời xã giao của cô, vợ chồng ông Brod đồng thời quay đầu lại nhìn Gloria. Gloria không thể không lộ ra nụ cười khéo léo, hơi hành lễ về phía Cung Ngũ, tiễn khách rời đi.
Công tước đại nhân bắt tay ông Brod: “Tạm biệt” Rồi trực tiếp dẫn Cung Ngũ và Cung Ngôn Thanh rời đi.
Lúc quay về, Cung Ngũ và Cung Ngôn Thanh cùng đi một chiếc xe, Công tước đại nhân ngồi một mình một cái chợt cảm thấy vô cùng thể lương, ngay cả tài xế và vệ sĩ ngồi ở ghế trước cũng im lặng cảm nhận được sự đè nén của anh.
Trong chiếc xe phía sau, Cung Ngũ và Cung Ngôn Thanh ngồi cùng một hàng ghế.
“Chị Ba, chị không cần cảm thấy mất tự nhiên, cũng không cần cảm thấy có lỗi, chúng ta đã nói hết rồi. Chị cứ tạm thời coi như chúng ta là đầu tiên gặp nhau là được rồi. Vậy em tự giới thiệu mình một chút trước nhé” Cô hắng giọng, hơi nghiêng người, cười với Cung Ngôn Thanh, nói: “Em là Cung Ngộ, Ngộ trong Tiểu Ngộ Không, ở trong nhà em là con thứ năm, chị có thể gọi em là Tiểu Ngũ”
Cung Ngôn Thanh nhìn cô, mím môi, cười nhưng suýt nữa cười chảy nước mắt, cô ta nói: “Chị cũng họ Cung, Cung Ngôn Thanh. Cũng trong cung đình, Ngôn trong ngôn từ đáng tin, Thanh trong gió mát nhẹ đến, ở trong nhà chị đứng thứ ba...”
Cung Ngũ cười, nói: “Chúng ta là người một nhà, vậy em gọi chị là chị Ba nhé!”
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Được, vậy chị gọi em là Tiểu Ngũ” Cung Ngũ cầm tay cô ta, nói: “Hôm nay chúng ta mới quen biết nhau, sau này phải đùm bọc yêu thương lẫn nhau mới được”
“Ừ, phải đùm bọc yêu thương lẫn nhau”