Rời khỏi nhà họ Bộ, Yến Đại Bảo ngồi trên xe, lắc hai cái chân nhỏ dài, hỏi: “Mami, Tiểu Ngũ đã sớm ở bên anh rồi, mami sợ mẹ Tiểu Bát không đồng ý à?”
“Anh con thiệt thòi rồi. Lần trước mẹ hỏi nó còn nói Tiểu Ngũ sợ cổ Nhạc biết sẽ không vui, luôn không đồng ý nói thẳng với cổ Nhạc” Triển Tiểu Liên xoa đầu Yến Đại Bảo: “Đại Bảo à, sau này nếu như con lại đến đó, thế1nào cũng phải nói giúp anh con đấy, nói mấy lời dễ nghe chút, coi như tẩy não cho mẹ Tiểu Ngũ giúp anh con. Như vậy nếu như ngày nào đó hai đứa nó nói, cổ Nhạc cũng sẽ không bị bất ngờ
Yến Đại Bảo: “Được, con sẽ làm vậy, mami cứ yên tâm đi. Con nhất định sẽ cố gắng giúp anh” Suy nghĩ một chút, cố lại nói: “Thật ra thì con cảm thấy tình cảm của Tiểu Ngũ và anh vô8cùng tốt. Mẹ không biết đâu, anh đi đâu cũng phải nắm tay Tiểu Ngũ, còn nhân lúc con không chú ý lớn hơn nữa. Quan trọng nhất là... mami biết không, lúc bọn họ ăn cơm, Tiểu Ngũ còn dùng chân mình cọ cọ vào chân anh.”
Triển Tiểu Liên không nhịn được cười: “Vậy sao? Không nhìn ra được Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ còn rất thú vị đó.”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng, vâng, thật sự là thế. Con cảm thấy Tiểu Ngũ2quá nham hiểm. Cậu ấy nói là cậu ấy làm anh tức giận, đó là tuyệt chiêu để dỗ anh” Yến Đại Bảo chống tay, đắc ý, “Con quyết định sau này con cũng như vậy.
Triển Tiểu Liên liếc mắt nhìn cô: “Con muốn thế nào? Cũng dùng chiêu này đối phó với bạn trai sau này của con à? Được, mami ủng hộ con, nhưng con phải qua được cửa của bà con đã”.
Vừa nghĩ đến ba cô, Yến Đại Bảo đã đau đầu:4“Mami à, tại sao mami lại muốn tìm một người như ba con vậy?”
“Có phải là ba con không tốt không?” Triển Tiểu Liên hỏi.
Yến Đại Bảo chớp mắt: “Cũng không phải là không tốt, chỉ là con cảm thấy ba... hình như quản con rất nghiêm!”
Triển Tiểu Liên cười: “Ba con quản con nghiêm sao?” Đó chính là một người cuồng con gái, là ngôi sao nhỏ tuyệt đối sẽ không nhường trắng sáng.
“Đúng vậy, ba con không cho con kết bạn với người ta, còn không cho con quen biết con trai, như vậy không phải là rất nghiêm sao?” Yến Đại Bảo chu cái miệng nhỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì vẫn chưa hoàn toàn hồi lại, cô chớp đôi mắt to: “Mami của Tiểu Ngũ quản cậu ấy nghiêm nhưng mami của Tiểu Ngũ sẽ không cầm súng chỉ vào anh, nhưng ba thì khác. Mẹ xem, lúc con ở cùng với anh Bánh Bao, anh Màn Thầu, còn có các anh, các em nhà các cậu, lúc nào ba cũng cầm súng chỉ vào người ta, ít ra thì bọn họ vẫn không sợ, nhưng người khác thì sẽ sợ!”
Yến Đại Bảo cúi đầu xuống: “Nghĩ thôi đã thấy to cả đầu. Ba thật là quá kinh khủng!”
Triển Tiểu Liên cười: “Cho nên, đối tượng sau này của Đại Bảo, đầu tiên là phải có dũng khí đối mặt với ba con, sau đó còn phải có năng lực chống chọi và năng lực chịu đòn siêu mạnh, nếu không ngày nào đó ba con kiếm cớ đánh chết người ta thì làm thế nào?”
Yến Đại Bảo: “...”
Nghĩ thôi đã thấy quá thảm, cô chỉ muốn tìm một người bạn trai thôi mà, sao lại giống như muốn tìm một vệ sĩ thế này?
Yến Đại Bảo cảm thấy mình thật sự quá phiền não.
Dĩ nhiên, người mỗi ngày cảm thấy phiền não trên đời này quá nhiều, có đếm cũng không hết, cho nên chuyện phiền não của ai thì người đó chỉ có thể tự gánh thôi.
Cung Ngũ cũng có chút phiền não nhỏ. Từ sau khi Cung Ngôn Thanh tới Gaddles, cô luôn thấp thỏm lo âu. Công tước đại nhân gửi thiệp thăm hỏi đến nhà Gloria, Gloria lập tức cẩm thiệp của anh đến phòng dành cho khách. Cung Ngôn Thanh đang chải đầu ở bên trong, thấy Gloria đi vào, cô ta đứng lên, “Cô Gloria.”
“Nhìn đi, thiệp thăm hỏi của phủ Công tước, hôm nay em gái cô sẽ đến đây” Cô ta cong môi cười một tiếng với Cung Ngôn Thanh, “Đây là cơ hội tốt, tôi sai người mời mọi người qua đây. Tối hôm nay, tôi tổ chức buổi tiệc khiêu vũ riêng tư, cô chuẩn bị đi. Không phải là cô cũng đang đợi ngày này à? Đến lúc cổ phản kích rồi!”
Cung Ngôn Thanh mở thiệp thăm hỏi màu vàng được đóng kín ra xem qua, không kìm được cười nói: “Được!”
Gloria mỉm cười: “Hy vọng cổ sẽ không khiến tôi thất vọng”
Cung Ngôn Thanh cười: “Tôi muốn diễn lại một màn ở Thanh Thành, tôi muốn khiến nó hối hận vì tất cả những gì nó đã làm.”
Nụ cười của Gloria mang theo mấy phần vui sướng ác ý, “Đúng vậy, cô ta là kẻ địch chung của chúng ta.”
Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu lên: “Tôi sẽ chuẩn bị, xin cứ yên tâm”
Tâm tình cô ta có chút kích động, luôn có loại cảm giác muốn báo thù giải hận. Dựa vào cái gì cô ta thảm như vậy nhưng Tiểu Ngũ lại chuyện gì cũng thuận lợi? Dựa vào cái gì đều là người bị nhà họ Cung vứt bỏ, cô ta hai bàn tay trắng nhưng Tiểu Ngũ thì cái gì cũng có?
Các anh của cô ta không có ai quản cổ ta, không có ai quan tâm cô ta. Từ khi cô ta đi xa nhà, ba cô ta chưa từng gọi cho cô ta lấy một cuộc điện thoại. Cô ta giống như một người thừa, cho dù là sống hay là chết cũng không có ai để ý. Cho nên, lúc Gloria xuất hiện ở trước mặt cô ta, cô ta cảm thấy ánh sáng từ Gloria chiếu sáng ánh mắt cô ta. Hóa ra cô ta cũng được người khác cần, hóa ra người căm ghét Tiểu Ngũ không chỉ có một mình cô ta, hóa ra Tiểu Ngữ không chỉ là khiến cô ta ghét mà cũng khiến người khác ghét nữa!
Tâm tình cô ta rất kích động. Cuộc sống tốt đẹp của Tiểu Ngũ sắp chấm dứt rồi, rất nhanh Tiểu Ngũ sẽ giống như cổ ta. Ở cái đất nước coi trọng danh dự và đức hạnh này, cô ta nắm thóp của Tiểu Ngũ, đủ để khiến Tiểu Ngũ thân bại danh liệt.
Vị Đại Công tước thân phận cao quý Gloria nói kia nghe được chuyện rồi thì có thích Tiểu Ngũ thế nào cũng đã sao? Anh sẽ còn kết hôn với một người con gái đầy tai tiếng à?
Dù sao cổ ta lại không định ở lại Gaddles, sau khi khai giảng cô ta vẫn sẽ trở về trường học, cô ta căn bản không để ý liệu có đắc tội vị Đại Công tước gì đó hay không, người vô lễ lại còn ném cô ta ra khỏi nhà như vậy còn dám nói thân sĩ cái gì?
Nghĩ đến chuyện này Cung Ngôn Thanh lại tức sôi máu. Đó căn bản chính là một tên lưu manh!