Công Tước

Chương 72: Thuyền tình bạn có lỗ thủng. 5

Chiều cuối tuần, Cung Ngũ đến câu lạc bộ bida, đến khuya thì trở về trường, người ở ký túc xá đều đã đến, cô đến muộn nhất.

Yến Đại Bảo rề rà chạy qua: “Tiểu Ngũ, hôm nay tớ không đi tìm cậu, ba tớ đưa tớ tới trường.”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, ba cậu thật tốt.”

Yến Đại Bảo bĩu môi: “Nhưng tớ muốn đi học cùng cậu,1chúng ta đi với nhau rất vui mà.”

Cung Ngũ cười híp mắt không nói gì. Sau khi thu dọn đồ đạc, cô tuyên bố rằng không muốn thi giữa kỳ lại nên sau này cô phải chăm chỉ học hành.

Yến Đại Bảo sững sờ: “Cậu không đi chơi với tớ sao?”

“Tớ phải chăm chỉ học hành, tớ không giống các cậu. Tớ đi cửa sau vào trường nên8tuyệt đối không thể thi lại. Mẹ tớ nói rồi, nếu tớ thi lại, mẹ tớ sẽ không cho tớ đi học nữa để đỡ tốn tiền học phí. Vì thế sau này tớ không thể cùng cậu đi chơi nữa, xin lỗi cậu.”

Yến Đại Bảo có chút đau lòng, nhưng Cung Ngũ nói vậy nên cô cũng hết cách. Cô ôm hũ sữa chua ngồi trên ghế2hút một hồi, sau đó ngẩng đầu nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, hay là tớ cùng cậu vào lớp tự học được không? Tớ giỏi tiếng Anh, tớ có thể kèm cậu học.”

Cung Ngũ lắc đầu: “Tớ phải học nhiều từ vựng, không thể bị ai làm phiền.”

Yến Đại Bảo mặt ủ rũ, chán nản uống sữa chua, không còn hào hứng như trước nữa. Không chỉ4vậy, lúc Cung Ngũ ăn cơm cũng không đi cùng cô. Hôm nay lúc cô đi vệ sinh trở ra thì phát hiện Cung Ngũ đã đi rồi, cô hỏi Lam Anh: “Tiểu Ngũ đâu?”

Lam Anh nói: “Lúc nãy cậu ấy cùng An Hổ Phách đi đến nhà ăn rồi.”

Yến Đại Bảo sững sờ, “Cậu ấy không đợi tớ sao?”

Cô vội vàng chạy đến cửa sổ, hét to với Cung Ngũ vừa đi xuống lầu: “Tiểu Ngũ! Cậu đợi tớ với!”

Sau đó vội vàng lấy hộp cơm chạy xuống, khi cô chạy đến nơi thì chỉ còn mỗi An Hổ Phách đứng đó đợi, “Tiểu Ngũ nói cậu ấy đi trước, cậu ấy muốn ăn xong sớm để đi học bài.”

Đầu Yến Đại Bảo lần nữa gục xuống, tâm trạng suy sụp, trước kia cô thích nhất là đến căn tin, giờ đột nhiên thấy không còn ý nghĩa gì nữa.

Khó khăn lắm mới đến được nhà ăn, tích cực múc đầy chén, Yến Đại Bảo cùng An Hổ Phách đi tìm Cung Ngũ, kết quả vì đến muộn, bọn họ vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì Cung Ngũ đã ăn xong, mặt cô đầy áy náy nói: “Yến Đại Bảo, An Hổ Phách, các cậu cứ từ từ ăn, tớ đi trước đây. Bye Bye!”

Yến Đại Bảo có chút ấm ức, cô hỏi An Hổ Phách: “Tiểu Ngũ giận tớ rồi phải không? Tớ hứa để cậu ấy sờ tay anh tớ nhưng cậu ấy lại không được sờ, giận tớ thật rồi sao?”

An Hổ Phách chớp mắt, “Không đâu! Tiểu Ngũ không phải là người hẹp hòi. Cậu ấy sợ bị thi lại, nghe nói trường chúng ta thi lại là phải đóng tiền đấy.”

Yến Đại Bảo cật lực gật đầu: “Ừ, nhất định là vậy rồi!”

Một mình trong ký túc xá rất chán, cô đơn không ai nói chuyện, cô không biết Cung Ngũ đang học ở đâu, đành ôm cuốn sách tiếng Anh đi đến từng giảng đường tìm, nhưng đến khi tìm thấy Cung Ngũ thì tiết tự học đã kết thúc.

Buổi tối lấy nước nóng, cô muốn cùng đi với Cung Ngũ nhưng lúc Cung Ngũ đi vệ sinh thì đã mang theo bình đi lấy nước, còn cô vẫn còn ngây ngốc đợi Cung Ngũ đi cùng.

Đến cả tiết học chung Cung Ngũ cũng một mình ngồi ở phía trước cùng với các bạn học khác, không còn giống như trước, ngồi với Yến Đại Bảo ở phía sau để tránh bị giáo viên hỏi đến. Yến Đại Bảo muốn ngồi cùng Cung Ngũ nhưng bên cạnh cô đều ngồi kín người hết rồi.

Một tuần chậm chạp trôi qua, trước tiết học trưa thứ sáu, Cung Ngũ thu dọn sách vở đi học, tan học thì cô đi ra cổng trường đợi Bộ Sinh, không hề trở về ký túc xá. Khi Yến Đại Bảo trở về, ký túc xá chỉ còn mỗi Lam Anh và An Hổ Phách.

Cô đứng trước giường của mình, quay lưng vào An Hổ Phách và Lam Anh, sau đó dùng mu bàn tay chùi mắt một cái, nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, cô cất tiếng khóc thút thít.

Lam Anh nghe thấy đầu tiên: “Yến Đại Bảo, cậu sao thế?”

Yến Đại Bảo đứng đó khóc thút thít rồi lẳng lặng lau nước mắt.

Lam Anh vội vàng ném quần áo đang xếp trên tay xuống, “Yến Đại Bảo, cậu sao thế? Ai ức hiếp cậu rồi?”

Yến Đại Bảo vẫn không cử động, một tay che mắt mình lại, tiếp tục khóc thút thít.

An Hổ Phách vô cùng hoảng sợ, cô sợ ba của Yến Đại Bảo, cô biết hôm nay ba của Yến Đại Bảo nhất định sẽ đến đón cô ấy, vì thế chuyện cô cần làm là nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi ký túc xá.

Nghĩ sao làm vậy, chỉ là nhìn thấy Yến Đại Bảo khóc, cô không thể bỏ đi được, dè dặt bước qua, “Yến Đại Bảo, cậu sao thế?”

Yến Đại Bảo bắt đầu òa khóc, nhưng vẫn không nói một lời nào.

Lam Anh nhíu mày, khom lưng xuống tủ bên dưới lấy một cái khăn, vừa nhét vào tay Yến Đại Bảo, cửa ký túc xá đang được đóng hờ bị chân của ai đó đá mở ra: “Yến Đại Bảo!”

Yến Hồi đứng ở trước cửa, vẫn còn giữ tư thế giơ chân đạp vào cửa, “Ba đến đón con đây!”

Sau đó ông ta đưa mắt qua nhìn Yến Đại Bảo, phát hiện cô đang khóc. Sắc mặt Yến Hồi lập tức thay đổi, nhanh chóng bước vào trong, những thứ ông ta cảm thấy cản trở trong phòng đều bị đá sang một bên, “Yến Đại Bảo, sao thế? Ai ức hiếp con?”

Yến Đại Bảo vẫn khóc “huhu”, trên tay chùi ra toàn là nước mắt, cô nghe thấy tiếng của ba mình, liền xoay người nhào tới: “Ba!”

Ấm ức kìm nén cả tuần đột nhiên tìm được chỗ trút ra, cô sà vào lòng Yến Hồi, “Ba ơi!”

An Hổ Phách suýt chút nữa quên hít thở, cô cảm thấy nét mặt của ba Yến Đại Bảo giống như tận thế, ánh mắt như muốn giết người. Cô lập tức run rẩy, bất giác lùi về sau hai bước, đến cả Lam Anh cũng bất giác chủ động lùi một bước.

“Ai? Ai đã ức hiếp con?”

“Huhuhu…” Yến Đại Bảo vừa tổn thương vừa ấm ức: “Tiểu Ngũ… Tiểu Ngũ không quan tâm con nữa! Cậu ấy giận con rồi! Khó khăn lắm con mới có được người bạn tốt, cậu ấy bỏ mặc con rồi! Ba ơi con đau lòng quá! Sao con lại không thể kết bạn được với ai? Có phải con rất đáng ghét không? Ba ơi con không muốn đi học nữa, con không muốn ăn cơm một mình, không muốn chơi một mình!”