Yến Đại Bảo trừng mắt: “Anh, em thấy càng ngày anh càng thiên vị Tiểu Ngũ rồi.” Cô xụ mặt ra, không vui vẻ nói: “Anh, em nói này, có phải là anh cố ý cướp Tiểu Ngũ đi không thế?”
Rõ ràng là bạn tốt của cô, kết quả lại bị1anh trai cướp đi, Yến Đại Bảo càng nghĩ càng đau lòng.
Công tước đại nhân vẫy tay, Yến Đại Bảo tức giận đi đến, ngồi xuống, khoanh tay lại, “Hừ!”
“Đại Bảo thích Tiểu Ngũ à?” Anh hỏi.
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đương nhiên là thích rồi, Tiểu Ngũ rất thú vị,8ở cùng với cậu ấy em rất vui.”
Công tước đại nhân cười: “Anh cũng thích Tiểu Ngũ giống như Đại Bảo. Anh nhớ từ lâu trước kia Đại Bảo đã nói với anh, hy vọng anh thích Tiểu Ngũ, có đúng không?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng thế!”
Nhưng lúc đó cô2chưa từng nghĩ Tiểu Ngũ sẽ bị anh cướp đi mất!
Công tước đại nhân: “Nếu như đến bây giờ anh vẫn không thích Tiểu Ngũ, cũng không cảm thấy cô ấy thú vị, Đại Bảo có vui không?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, nhìn chằm chằm anh.
Công tước đại nhân ôm bả4vai Yến Đại Bảo, nói: “Đại Bảo nên vui vẻ mới đúng. Bây giờ anh thích Tiểu Ngũ, vô cùng thích, giống như Đại Bảo thích cô ấy vậy. Tiểu Ngũ còn là bạn thân nhất của Đại Bảo, Đại Bảo giống như có thêm chị em gái, không chỉ là bạn, Đại Bảo phải vui vẻ hơn mới đúng. Lúc nào Đại Bảo đến Tiểu Ngũ cũng sẽ chơi với Đại Bảo, nói chuyện với Đại Bảo, giống như tất cả những đôi bạn tri kỷ trong thiên hạ. Đại Bảo rời đi, Tiểu Ngũ vẫn có anh ở bên cạnh, cô ấy sẽ không bởi vì Đại Bảo rời đi mà buồn bã cô đơn, như vậy không phải rất tốt sao?”
Yến Đại Bảo cau đôi lông mày nhỏ, xụ mặt: “Là rất tốt, nhưng Tiểu Ngũ đã bị anh cướp đi rồi.”
Công tước đại nhân lắc đầu cười: “Đương nhiên anh sẽ không cướp Tiểu Ngũ với Đại Bảo. Đại Bảo là em gái của anh, Tiểu Ngũ là bạn tốt của Đại Bảo, tại sao anh lại phải cướp? Anh cướp Tiểu Ngũ, chính là làm tổn thương Đại Bảo, làm sao anh nỡ làm tổn thương Đại Bảo chứ? Anh chỉ đang cố gắng để cho Đại Bảo biết, giao Tiểu Ngũ cho anh thì Đại Bảo cứ yên tâm, cho dù Đại Bảo không có ở Gaddles, anh cũng sẽ đối xử rất tốt rất tốt với Tiểu Ngũ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại của Yến Đại Bảo cuối cùng cũng có dấu hiệu thả lỏng, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như anh mình nói cũng đúng.
Qua một lúc lâu sau, Yến Đại Bảo nói: “Được rồi, em vẫn hy vọng Tiểu Ngũ và anh đều vui vẻ.”
Công tước đại nhân hôn lên trán cô, “Cám ơn cục cưng nhà chúng ta.”
Yến Đại Bảo vui vẻ đung đưa chân, vừa định nói Cung Ngũ lười còn chưa chịu dậy, đã thấy Cung Ngũ gãi đầu đi xuống, “Yến Đại Bảo, có phải là cậu lại đang nói xấu tớ với anh Tiểu Bảo rồi không hả?”
Yến Đại Bảo quỳ trên sofa, cười: “Đúng thế, đúng thế, tớ cứ nói đấy, sao nào sao nào?”
Cung Ngũ ngáp một cái, “Tớ đói rồi, tới muốn ăn cái gì đã rồi mới đi cưỡi ngựa.”
Yến Đại Bảo cười: “Cẩn thận lúc cưỡi ngựa lại nôn hết ra đấy.”
“Cậu có thể nói tử tế chút không hả Yến Đại Bảo?” Cung Ngũ chạy đến phòng ăn ăn một bát cháo rồi lại chạy ra, “Tớ đi thay quần áo, đợi tớ nha!”
Lần này đi ra thì tinh thần cô đã phấn chấn lên, mái tóc dài cũng được buộc đuôi ngựa gọn gàng. Cô mặc đồ kị sĩ, boots đen cao cổ tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài, “Xuất phát!”
Yến Đại Bảo lập tức xông đến, kéo tay Cung Ngũ đi phía trước, cả đường hai người đi cười cười nói nói, tâm tình rất tốt. Công tước đại nhân đi ở phía sau, nhìn hai cô gái trẻ tuổi tràn trề sức xuân ở trước mặt mình, cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Khoảng thời gian đầu kỳ nghỉ hè, Cung Ngũ vừa học tập theo thời khóa biểu vừa chơi cùng với Yến Đại Bảo. Ngày nào Yến Đại Bảo cao hứng còn cùng Cung Ngũ đi học, Công tước đại nhân còn dẫn hai cô gái đi du lịch phong cảnh xung quanh Gaddles.
Đương nhiên Yến Đại Bảo vẫn thích nhất là đến gần vùng biển ở thành nhỏ, bởi vì đã lâu cô không dùng cái phao con vịt vàng lớn để bơi lội rồi.
Cung Ngũ bơi xong, mệt mỏi lại lên bờ, trên người bôi một lớp kem chống nắng rất dày. Yến Đại Bảo nằm ngủ một giấc trên cái phao bơi, phơi nắng đến tận trưa, phơi nắng hai cuối tuần, khuôn mặt nhỏ bé lại đen đi một nửa rồi.
Lúc soi gương Yến Đại Bảo lại bị dọa cho một trận, hình như cô quên không bôi kem chống nắng. Tiểu Ngũ còn đặc biệt nhắc nhở cô, để kem chống nắng ở trước mặt cô, vậy mà cô vẫn quên.