Buổi tối lúc đi ngủ, Yến Đại Bảo kêu gào muốn ngủ cùng với Cung Ngũ, Cung Ngũ nhìn cô: “Cậu nói cậu mang theo cá sấu lớn rồi còn gì nữa, ôm cá sấu ngủ đi.”
Yến Đại Bảo trừng mắt nhìn cô, chỉ đành ôm cá sấu cá đi ngủ một mình.
Lý Tư Không thì ban đêm lái xe rời đi, trước khi đi còn khinh thường liếc nhìn Công tước đại nhân và Cung Ngũ: “Ông đây bận rộn, không giống mấy1người ngày ngày ngấy chết người, ông đây nhìn sẽ nôn mất.”
Công tước đại nhân nhướng mày: “Tôi sẽ đưa người đến chỗ ở của cậu.”
“Cút!” Lý Tư Không nhảy lên xe, hạ ghế xuống, nằm thẳng ra ngủ.
Cung Ngũ nghiêng đầu hỏi Công tước đại nhân: “Người nào thế anh?”
Công tước đại nhân còn chưa kịp trả lời, Lý Tư Không đã lăn ngồi dậy, “Phụ nữ Bảo giấu riêng, muốn chia sẻ cho ông đây.”
Cung Ngũ cười: “Khiêu khích ly gián đối8với tôi mà nói là vô dụng! Anh Tiểu Bảo ngày nào cũng ở bên tôi, căn bản không có cơ hội giấu phụ nữ, anh tưởng là tôi không biết à?”
Lý Tư Không liếc mắt: “Trước khi cô chưa xuất hiện thì sao? Tự tin mù quáng chính là tự phụ, hiểu không hả?”
Cung Ngũ: “Trước khi tôi chưa quen anh ấy tôi quản anh ấy làm gì? Sau khi tôi quen anh ấy, anh ấy không giấu là được rồi. Cậu hai2Lý, tạm biệt, buổi tối chơi vui vẻ nha!”
Lý Tư Không tức muốn hộc máu, “Cút! Một đôi cầm thú! Còn không lái xe đi, chết hết rồi à?”
Tài xế vội vàng khởi động xe, lái xe chạy ra ngoài.
Cung Ngũ cười, “Anh Tiểu Bảo, cậu hai Lý bị tức giận bỏ đi rồi kìa.”
Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, “Xem lần sau cậu ta còn dám bắt nạt Tiểu Ngũ nữa không, cứ phải cho cậu ta tức như vậy.”
Cung Ngũ4ôm cánh tay anh đi vào nhà, nói: “Em còn tưởng là anh Tiểu Bảo và cậu hai Lý sẽ cả đời không qua lại với nhau cơ đấy. Bây giờ thấy anh Tiểu Bảo và cậu hai Lý vẫn như trước kia, em cảm thấy rất vui. Nếu như anh Tiểu Bảo và cậu hai Lý đoạn tuyệt quan hệ bạn tốt với nhau thật thì em chính là người có tội, trong lòng em nhất định sẽ bất an.”
Công tước đại nhân cười nói: “Anh bằng tuổi cậu ta, từ nhỏ bọn anh đã cùng nhau lớn lên, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu ta đã nhảy lên muốn làm bạn với anh. Anh không muốn nói chuyện lắm, cậu ta là người duy nhất nói nhiều muốn chết, cho dù anh có không trả lời cậu ta thì cậu ta cũng tuyệt đối sẽ không xa cách anh. Cho dù anh và cậu ta xa cách bốn năm năm không gặp nhau, lúc gặp lại cậu ta vẫn như trước đây. Anh nghĩ, cậu ta là người duy nhất trên đời này sẵn lòng mặt dày mày dạn làm bạn với anh. Cậu ta thật sự mong trở thành bạn của anh, không hề cần bất cứ hồi báo nào.” Anh mở cửa ra, đẩy Cung Ngũ vào rồi đóng cửa lại: “Cho nên, anh hy vọng tình nghĩa giữa anh và cậu ấy không bởi vì Tiểu Ngũ mà chịu bất cứ sự biến đổi nào, cho dù là anh, hay là Tiểu Ngũ, trong lòng đều sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Cung Ngũ xoay người ôm eo anh, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem em có phải là hồng nhan họa thủy mà người ta hay nói đó không? Mặc dù nói như vậy có chút cao hứng, bởi vì trong lịch sử hồng nhan họa thủy đều xinh đẹp, nhưng em không thích anh Tiểu Bảo khó chịu một chút nào cả. Còn về cậu hai Lý thì em không quan tâm, nhưng em không muốn anh Tiểu Bảo buồn.”
Công tước đại nhân cười: “Anh vui vẻ, đương nhiên cậu ta cũng vui vẻ, như vậy rất tốt.”
Ngay từ lúc đầu ra tay anh đã biết, lúc đó thực ra Lý Tư Không cũng không có tình cảm gì quá sâu nặng đối với Tiểu Ngũ, cùng lắm chỉ cảm thấy đó là một cô gái đáng yêu. Cho nên anh dứt khoát đoạn tuyệt, không lưu lại cho Lý Tư Không một chút suy nghĩ viển vông nào cả.
Đương nhiên Công tước đại nhân biết thật ra mình nên xin lỗi Lý Tư Không. Chuyện đâu vào đó rồi, không có chỗ cho hối hận, huống hồ anh cũng sẽ không hối hận.
Sau khi Lý Tư Không nằm viện, anh cũng luôn giữ liên lạc. Lúc đó lửa giận của Lý Tư Không vẫn còn lớn, hoàn toàn không để ý đến anh. Tất cả tin tức anh có được đều là từ Lý Nhất Địch, mãi đến sau này mới dần dần giảng hòa được.
Lúc Lý Tư Không đến Gaddles, Công tước đại nhân biết nút thắt trong lòng anh ta đã được cởi bỏ rồi.
Công tước đại nhân tin Lý Tư Không nhất định hiểu tâm tình lúc anh nhìn thấy Lý Tư Không đến, hai người bọn họ đều hiểu.