Cung Ngũ bị cô gõ cho một cái, vội vàng rụt cái chân nhỏ lại: “Ối, này nhé, Yến Đại Bảo cậu...”
Đúng là không còn gì để nói. Cung Ngũ bày tỏ thông cảm sâu sắc với Lý Nhất Địch. Cái cô ngốc này, không nhìn ra được đây là tình tứ à? Là tình tứ đó.1Cái cô ngốc Yến Đại Bảo này lại nói cô ăn cơm không ngoan ngoãn, thật là muốn đánh cho cô ấy một trận mà!
Yến Đại Bảo bò ra khỏi gầm bàn, lườm Cung Ngũ một cái.
Cung Ngũ: “...”
Cô ngước mắt nhìn Công tước đại nhân phía đối diện, anh giơ tay lên đỡ trán, mặt đầy8vẻ không còn gì để nói.
Lý Tư Không: “Đáng đời!” Anh ta trừng Cung Ngũ một cái: “Đời này cô chưa từng nhìn thấy đàn ông có đúng không?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Việc của anh à? Yến Đại Bảo, ăn cơm đi!”
Yến Đại Bảo ngồi ngay ngắn lại: “Tiểu Ngũ, mami nói lúc ăn cơm phải nghiêm2túc ăn cơm, phải ngồi yên, chân không thể lộn xộn!”
Cung Ngũ mím môi, cụp mắt xuống ăn cơm.
Yến Đại Bảo nghiêm túc ăn cơm, còn thỉnh thoảng nghiêng đầu trừng Cung Ngũ một cái.
Tâm tình của Cung Ngũ... khó mà tả nổi!
Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, Cung Ngũ nhân cơ hội kéo Yến Đại4Bảo vào phòng, giáo dục cô: “Yến Đại Bảo, nào, bọn mình nói chuyện chút đi.”
Yến Đại Bảo ngồi xuống ghế, mở to đôi mắt tròn xoe với hàng mi dài cong vút, nhìn Cung Ngũ, “Được thôi!”
“Yến Đại Bảo,” Cung Ngũ hít mũi, nói: “Có phải là cậu hơi ngốc không thế?”
Yến Đại Bảo há hốc mồm: “Tớ thông minh mà.”
Cung Ngũ vịn vào tay nắm ở ghế, giơ chân lên nói: “Lúc ăn cơm mình làm như vậy, là vì sao?”
Yến Đại Bảo nghiêm túc trả lời: “Bởi vì cậu ăn cơm không ngoan ngoãn!”
Cung Ngũ: “Đó là tớ đang dỗ anh Tiểu Bảo. Đó là tình tứ cậu có biết không hả? Cậu không phát hiện mặt anh Tiểu Bảo cứ đen sì thế à?”
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt: “....”
“Nói cậu ngốc cậu còn không thừa nhận.” Cung Ngũ giơ ngón tay ra chọc lên trán Yến Đại Bảo: “Vốn dĩ tớ đang yên ổn dỗ anh Tiểu Bảo, suýt nữa là thành công rồi, kết quả cậu làm rối lên, xong rồi, buổi tối tớ lại phải dỗ anh ấy lần nữa. Anh ấy vốn đang giận tớ, cậu lại không phải không biết.”
Yến Đại Bảo cụp mắt: “Tiểu Ngũ...”
Cung Ngũ thở dài: “Yến Đại Bảo à, cậu như vậy là sao hả? Cậu nói cậu cãi nhau với anh Bánh Bao của cậu, cậu cũng không biết dỗ anh ấy thế nào à?”
Yến Đại Bảo vô tội mở to mắt, nói: “Anh Bánh Bao xin lỗi mà! Đều là anh ấy không đúng!”
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực: “Vốn dĩ chính là như thế, đều là anh Bánh Bao không tốt, tớ tức giận là anh Bánh Bao phải xin lỗi tớ!”
Cung Ngũ xụ mặt: “Tớ phục cậu rồi.”
Yến Đại Bảo trợn mắt: “Sao nào? Sao nào? Cậu ăn cơm không ngoan ngoãn còn không để cho người khác nói mình à? Hừ, Tiểu Ngũ, đây là một thói quen xấu, còn tình tứ cái gì? Cậu tưởng là tớ không biết đấy hả? Tình tứ là phải đóng cửa lại ở trong chăn mới có, lúc ăn cơm thì phải nghiêm túc ăn cơm!”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, vậy tớ hỏi cậu, nếu như cậu không nói thì ai biết hả? Không phải là do cái đồ không hiểu tình tứ là gì cậu nói ra à?”
Yến Đại Bảo: “Tớ… là tớ có lòng tốt!”
Cung Ngũ vỗ bả vai cô: “Yến Đại Bảo, cậu phải biết, có lúc anh Tiểu Bảo rất thích lén lén lút lút giả nghiêm túc ngay trước mặt người khác, chỉ cần anh ấy vui vẻ rồi, nói không chừng sẽ rất nhanh hết giận. Bị cậu làm rối nên kế hoạch của tớ thất bại rồi. Anh Tiểu Bảo lại bị cậu hai Lý nói móc mấy câu, không chừng trong lòng đã tức giận lắm rồi.”
Yến Đại Bảo siết tay, “Anh Màn Thầu chính là một bà tám!”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, anh ta chính là một bà tám. Nhưng Yến Đại Bảo, nếu không phải là cậu cho anh ta cơ hội, anh ta cũng không nói móc được anh Tiểu Bảo. Bây giờ cậu lại đem cậu hai Lý ra để lấy cớ rồi đúng không?
Còn nói anh Tiểu Bảo giả bộ đứng đắn, cậu nghe xem, nói như vậy đó à? Anh Tiểu Bảo là người tốt như vậy, anh ta dựa vào cái gì mà nói, thế nhưng anh ta lại cứ nói, túm lấy chuyện này mà nói mãi không tha còn ra cái gì nữa?”
Khuyên bảo hết nước hết cái cả buổi trời, cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hiểu ra chút ít, cô hối hận: “Vậy làm thế nào bây giờ? Sớm biết thế tớ đã giả vờ không biết rồi.”
“Bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.” Cung Ngũ vỗ bả vai cô, nhướng mày nói: “Sau này cậu biết là được. Chuyện lần này đã xảy ra rồi, không còn cách nào cả, cùng lắm thì tối tớ hi sinh ít nhan sắc để anh Tiểu Bảo hài lòng, anh ấy sẽ hết giận thôi.”
Yến Đại Bảo chống cằm, cuối cùng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, lớn tiếng nói: “Tiểu Ngũ, tớ quyết định rồi, đợi tớ về nhà tớ cũng sẽ đối với anh Bánh Bao và anh Dung như vậy...”
Cung Ngũ lập tức hỏi: “Khoan đã, anh Dung là ai?”
Yến Đại Bảo: “Anh Dung là người theo đuổi tớ!”
Cung Ngũ nhướng mày: “A? Chính là người theo đuổi ở phương xa đó hả?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ ừ.”
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Ồ, anh ta tên là gì? Làm nghề gì? Nhân phẩm như thế nào? Có môn đăng hộ đối với nhà cậu không? So với anh Lý thì ai tốt hơn?”
Yến Đại Bảo: “Tớ cũng không biết nữa, bọn họ chưa từng đứng cạnh nhau. Anh Dung tên là Dung Trần, nhân phẩm thì... tớ không biết!”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, vậy cậu quay về phải nghe ngóng thêm nhiều chút, nhân phẩm là quan trọng nhất, biết chưa hả?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Yên tâm đi, tớ biết rồi. Trở về tớ sẽ nghe ngóng xem!”