Eugene vừa ngủ trưa dậy, đang rửa mặt, bất ngờ có người gõ cửa, tiếng gõ cửa dồn dập giống như có chuyện gì đó rất quan trọng.
Ông ta lau mặt, đi ra mở cửa ra: “Ơ? Thì ra là Ngũ tiểu thư, có chuyện gì quan trọng sao? Hay là1cô lại muốn học thứ gì khác rồi?”
“Đều không phải!” Cung Ngũ nhảy nhót, “Tôi có thể vào không? Ông Eugene, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Eugene đi qua lấy mắt kính đeo lên: “Đương nhiên là được, mời vào.”
Cung Ngũ bước vào thì đóng cửa lại, cô hỏi: “Ông Eugene,8tôi có thể hỏi một chuyện không, lúc cứu tôi về từ Tam Giác Vàng, không phải anh Tiểu Bảo chọn những bản vẽ kia sao?”
Eugene nâng mắt kính, chắp tay sau lưng: “Thì ra là chuyện này. Ngũ tiểu thư nhất định nghe nói không đúng rồi, không phải ngài2Edward chọn những bản vẽ đó, mà là cho người lấy hết tất cả những bản vẽ trong tủ ra. À, còn có súng ống mà ngài ấy cất giữ. Tuy đối phương chỉ cần ba mẫu kinh điển, nhưng để đề phòng đối phương lật lọng, ngài Edward đã bản4chúng tôi chuẩn bị chu toàn…”
Cung Ngũ há hốc mồm, trợn tròn mắt, “Thật sao? Đó là sự thật sao?”
Eugene cảm thấy lạ: “Còn giả cái gì nữa? Nhưng đáng tiếc, dù chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ bản vẽ và súng ống, nhưng đối phương vẫn lật lọng. Ban đầu nói cần tất cả bản vẽ và ba khẩu súng, nhưng sau đó lại đổi thành bản vẽ và tất cả súng, trong quá trình vận chuyển thay đổi điều kiện mấy lần... Được rồi, tôi phải nói là tên bắt cóc đó thật sự rất đáng hận, hắn cơ bản chẳng có thành ý, cố ý trêu đùa Công tước Edward...”
“Ông Eugene, cảm ơn ông!” Không đợi Eugene nói xong, Cung Ngũ đã vội vàng từ phòng của Eugene xông ra ngoài, giống như một cánh bướm nhanh nhẹn bay tới trước cửa phòng làm việc của Công tước đại nhân, giơ tay gõ cửa.
Công tước đại nhân nghe thấy liền ngẩng đầu, “Vào đi.”
Cung Ngũ mở cửa, đứng bên ngoài.
Công tước đại nhân kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Ngũ, không ngủ sao?”
Cung Ngũ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không cử động.
“Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ đột nhiên cử động, nhấc chân đi về phía anh, trực tiếp trèo qua bàn làm việc của Công tước đại nhân, ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, không nói câu nào.
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ nhắm mắt nằm trong lòng anh, cả buổi vẫn không cử động.
Anh lên tiếng, hỏi dò: “Tiểu Ngũ bị uất ức gì sao?”
Cung Ngũ ra sức gật đầu, nghẹn ngào nặng nề trả lời: “Vâng!”
Anh muốn thả tay ra nhìn mặt cô, nhưng Cung Ngũ ôm chặt cổ anh hơn, không để anh buông tay, “Anh Tiểu Bảo...”
“Ừ, anh đây.” Anh trả lời, ôm lấy eo cô, để mặc cô nằm nhoài trong lòng mình. Tuy anh không hiểu lắm, đang yên lành sao đột nhiên lại làm nũng thế này, nhưng không thể không thừa nhận anh vẫn thích cảm giác một cô gái xinh đẹp ấm ức ôm lấy anh làm nũng.
Anh vuốt nhẹ lưng cô: “Được rồi, không sao rồi, Tiểu Ngũ cảm thấy có chuyện gì ấm ức thì nói với anh, anh trút giận thay cho Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ bĩu môi, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Anh Tiểu Bảo...”
“Ừ, anh đây.”
“Anh Tiểu Bảo…” Cô hít hít mũi, giọng nghẹn ngào nói: “Sau này em chỉ tin lời anh nói...”
Công tước đại nhân ngập ngừng, sau đó mỉm cười vui vẻ, anh nói: “Ừ.”
Cung Ngũ ôm lấy cổ anh, cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh một cái, nói: “Anh Tiểu Bảo, em thích anh nhất.”
Anh mỉm cười trả lời: “Anh biết. Anh cũng thích Tiểu Ngũ nhất.”
Đối với một cô gái không có cảm giác an toàn mà nói, trăm ngàn lời giải thích không bằng việc cô vô tình phát hiện ra sự thật đáng tin cậy. Anh vẫn tin có một ngày cô nhất định sẽ tìm được đáp án, mà quả nhiên cô đã không khiến anh thất vọng.
Người của phủ Công tước đột nhiên phát hiện, Công tước đại nhân và Ngũ tiểu thư bỗng nhiên lại khác lúc trước. Ấm áp hơn, khoảng thời gian hai người nhìn nhau cũng nhiều hơn, thậm chí người phụ trách mang thức ăn còn nhìn thấy lúc ngồi ăn chân của Cung Ngũ và Công tước Edward dính lấy nhau. Vẻ mặt hai người vẫn bình tĩnh mà dùng bữa, nhưng chân dài của Công tước đại nhân đã đưa đến trước mặt Cung Ngũ.
Những cảnh như vậy không ngừng xuất hiện, tâm trạng của chủ nhân quyết định không khí trong nhà. Người hầu đều cảm thấy toàn bộ phủ Công tước đang chìm trong không gian tràn ngập bong bóng màu hồng, đến cả bọn họ cũng không kìm được mà cảm thấy hạnh phúc theo.
Cung Ngũ nằm nhoài trên sofa, mở quyển sách trước mặt ra, chống cằm nhìn Công tước đại nhân cúi đầu làm việc, càng nhìn càng cảm thấy anh đẹp trai đến mức tròng mắt cô muốn rơi ra ngoài.
Ngũ quan tinh tế, đường nét cương nghị, đôi mắt trầm tĩnh ẩn dưới hàng chân mày, trên người anh chẳng có chỗ nào khiến Cung Ngũ không cảm thấy được sự đẹp trai đến cực điểm.
Cô ôm mặt nhìn si mê, “Anh Tiểu Bảo!”
“Hả?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.
Cung Ngũ ngốc nghếch nhìn anh, “Ha ha ha.”
Công tước đại nhân mỉm cười, tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu, Cung Ngũ cũng cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một hồi sau cô lại ngẩng đầu gọi: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân lại ngẩng đầu: “Ừ.”
Cung Ngũ gọi xong lại cúi đầu đọc sách, một hồi sau lại gọi lên: “Anh Tiểu Bảo.”
Công tước đại nhân mỉm cười ngẩng đầu, “Ừ.”
Cung Ngũ hớn hở: “Em cứ rảnh rỗi là muốn gọi tên anh.”
Công tước đại nhân nhíu mày liếc nhìn cô rồi đột nhiên bỏ bút trên tay xuống, đứng dậy đi về phía cô. Trước sự chú ý của Cung Ngũ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh buông cánh tay kiềm chế cô ra, mỉm cười: “Tiểu Ngũ muốn hôn anh thì cứ qua đây, cứ nói như vậy là trêu chọc người khác đấy, có biết không?”
Cung Ngũ mỉm cười đắc ý, “Vậy anh Tiểu Bảo bị em dụ dỗ qua rồi đấy! Ha ha!” Nói xong, cô ôm chặt lấy cổ anh, hôn lên môi anh.