Sau khi tắm qua nước nóng, gương mặt của Yến Đại Bảo hình như đã trắng lên một chút. Cô không chút phòng bị nằm nhoài trong bồn tắm, để lộ ra nửa tấm lưng trắng trẻo, giơ hay cánh tay đen nhẻm ra cho anh xem: “Anh Bánh Bao anh xem!” Lý Nhất Địch đứng trước cửa, nỗ lực khiến giọng nói của mình nghe rất bình thường, anh ta hỏi: “Đại Bảo muốn anh tắm giúp em sao?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Nếu không thì ai giúp em? Cô giúp1việc của em đâu có ở đây.” Lý Nhất Địch hắng giọng, bước vào trong. Vì cô đồng loạt mở cả vòi sen và vòi nước nên hơi nước bên trong rất nhiều, Yến Đại Bảo dựa vào thành bồn tắm, giơ cánh tay ra: “Tay của em bẩn quá... Anh Bánh Bao...” Lý Nhất Địch ngồi xổm xuống bên cạnh cô, khi vừa dùng ngón tay cái nhẹ nhàng kì một cái... trên cánh tay sạch sẽ của Yến Đại Bảo liền cuộn ra một lớp đất màu xám thật dày. 8Yến Đại Bảo: “...” Lý Nhất Địch đã nói không nên lời, lúc nãy trong đầu còn xuất hiện hơn mười mấy hình ảnh, kết quả vì lớp đất này mà hoàn toàn biến mất. Anh ta nghiến răng, vừa ra sức dùng ngón cái kì ra một lớp đất nữa, vừa hỏi: “Sau này còn làm loạn nữa không?” Yến Đại Bảo vội vàng lắc đầu: “Không làm loạn nữa!” Lý Nhất Địch càng kì càng mạnh, “Còn ăn lung tung nữa không?” “Không ăn nữa!” “Sau này còn2chạy lung tung nữa không?” “Không chạy nữa!” “Sau này còn không nghe lời nữa không?” “Không nghe!” “Hả?” “Nghe! Nghe lời mà!” Trên hay cánh tay săn chắc nhỏ nhắn kì ra từng lớp đất dày. Tay của Yến Đại Bảo bị kì đến đỏ ửng, nhưng cô cảm thấy tay mình đã trắng hơn. Cô dang hai tay để lên thành bồn tắm, vội vàng giơ chân dưới nước lên: “Anh Bánh Bao, phải kì chân nữa!” Lý Nhất Địch: “...” Yến Đại Bảo4nghĩ rằng anh không đồng ý, vội vàng nói: “Sau này em sẽ ngoan, anh Bánh Bao em thích anh nhất!” Lý Nhất Địch lại nhìn cô, quần áo trên người đã ướt gần hết. Anh ta nắm lấy cổ chân Yến Đại Bảo, đặt trên bồn tắm. Yến Đại Bảo vội vàng nghiêng người, ngồi ngang qua, hai chân để lên trên thành bồn tắm: “Anh Bánh Bao, bao giờ anh em mới đưa Tiểu Ngũ về? Tiểu Ngũ có xảy ra chuyện gì không?” Lý Nhất Địch đang kì từng chút từng chút trên chân cô, nhiều đất hơn trên tay rất nhiều. Không thể xem nữa, anh ta xắn tay áo, ngồi xổm, tận tâm tận lực, nói: “Không chắc nữa, có lẽ sẽ trở về nhanh thôi hoặc có lẽ sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng. Tam Giác Vàng không phải là nơi muốn đến là đến muốn về là về, anh em hiện đang nghĩ cách liên lạc với người của quân đội.”