Máy bay bay qua núi non trùng điệp, trực tiếp bay thẳng đến thành phố, dừng lại trên nóc của một khách sạn. Yến Đại Bảo nhảy từ trên máy bay xuống, trên người vẫn còn mặc váy da thú. Cô tự thấy chán ghét người ta may chẳng đẹp chút nào nên cô tự mình chỉnh lại, còn nối lên cả cổ, cảm thấy giống Tôn Ngộ Không. Khi bọn họ đi từ trên nóc nhà xuống, rất nhiều người chú ý đến, cô gái hoang dã từ đâu đến thế? Giày trên chân1chạy tới chạy lui quá nhiều nên đã hở miệng, còn hở rất to, đầu ngón chân nhem nhuốc đều nhìn thấy rất rõ. Lý Nhất Địch mặt mày u ám cả đoạn đường, Yến Đại Bảo cũng nhìn ra, mím môi không nói gì, thỉnh thoảng mới lén nhìn anh một cái. Mở cửa khách sạn, Lý Nhất Địch ngước quai hàm: “Em vào tắm đi, quần áo đã chuẩn bị xong rồi.” Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Anh Bánh Bao, anh gọi Tiểu Ngũ đến đây, em muốn cho Tiểu Ngũ8xem dáng vẻ hiện giờ của em.” Lý Nhất Địch hít thật sâu: “Em đừng nên để Tiểu Ngũ nhìn thấy, em ấy nhất định sẽ không vui khi nhìn thấy dáng vẻ của em thế này.” “Em muốn khiến Tiểu Ngũ ghen tị với em!” Lý Nhất Địch do dự một hồi, mới nói: “Tiểu Ngũ không ở đây.” “Hả?” Yến Đại Bảo sững sờ: “Lẽ nào Tiểu Ngũ đã về Gaddles rồi sao? Vậy anh em cũng trở về rồi à? Tiểu Ngũ thật là kì cục, sao lại chẳng đợi2em trở về.” Lý Nhất Địch trả lời: “Tiểu Ngũ ở Tam Giác Vàng, vẫn còn là con tin của Chiêm Húc.” Yến Đại Bảo sững sờ, trên gương mặt đen nhẻm hiện lên biểu cảm đầy kinh ngạc, “Anh em... sao còn chưa đón Tiểu Ngũ về? Anh em làm gì thế?” Lý Nhất Địch thở dài, “Không thể trách anh em, mà là Chiêm Húc, cứ chần chừ dây dưa, cơ bản chẳng có thành ý, hình như hắn ta mang thái độ đùa giỡn để đưa ra điều kiện. Đàm phán4thất bại, anh em đã đến Tam Giác Vàng rồi.” Yến Đại Bảo mím môi, biểu cảm trên mặt dần dần nghiêm nghị trở lại, “Còn, còn chuyện gì mà anh em không giải quyết được chứ? Vậy Tiểu Ngũ bây giờ thế nào? Cậu ấy còn sống không?” “Còn, sống rất tốt. Tiểu Ngũ còn thông minh hơn anh đã tưởng.” Lý Nhất Địch nói câu này rất thành thật. Cung Ngũ thật sự rất thông minh, hơn nữa hết lần này đến lần khác vượt hơn sự dự tính của anh ta. Đầu của Yến Đại Bảo rũ xuống, “Em còn nghĩ Tiểu Ngũ đã sớm ở bên cạnh anh em... Nếu cậu ấy biết em không lo lắng cho cậu ấy, nhất định sẽ rất tức giận...” Dáng vẻ của Yến Đại Bảo rất đáng thương, Lý Nhất Địch giơ tay xoa huyệt thái dương, “Mau đi tắm rồi hãy nói.” Yến Đại Bảo mím môi, rũ đầu xuống đi vào nhà tắm, đi được hai bước thì lại trở ra: “Anh Bánh Bao, anh chụp cho em hai tấm hình được không, đợi Tiểu Ngũ trở về, em gửi cho cậu ấy xem.” Lý Nhất Địch im lặng nhìn cô, lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ hiện giờ của cô, “Được rồi, đi tắm đi.” Yến Đại Bảo buồn bã đi vào nhà tắm, vừa vào chưa đưa mười phút, Lý Nhất Địch liền nghe thấy Yến Đại Bảo kêu lên đầy thảm thiết, “Aaaa——” Lý Nhất Địch lập tức xông vào: “Đại Bảo!” Đẩy cửa nhà tắm ra, Yến Đại Bảo nằm thẳng đơ trên sàn nhà, biểu cảm sống không bằng chết. Vừa nhìn thấy Lý Nhất Địch, cô lập tức trèo dậy sà vào lòng anh, khóc òa òa thật to: “Anh Bánh Bao, em vừa nhìn thấy quỷ!” Lý Nhất Địch ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, nói: “Đó không phải là quỷ, đó là gương mặt hiện giờ của Đại Bảo.” Yến Đại Bảo khóc cả buổi thì đã nín, trực tiếp ngã vào lòng anh, sau một hồi thì hét to một tiếng: “Em không muốn sống nữa!” Lý Nhất Địch: “...” Nhìn Yến Đại Bảo đang sống dở chết dở, Lý Nhất Địch thở dài một hơi, ôm cô đứng dậy, trực tiếp đặt cô vào bồn tắm, giơ tay mở vòi sen để sang một bên rồi điều chỉnh độ ấm, xối nước từ trên đầu Yến Đại Bảo xuống. Nước từ trên người Yến Đại Bảo chảy xuống... đều là những thứ nước màu đen. Yến Đại Bảo bĩu môi, khóc rất thương tâm, “Đáng ghét... Em không xinh đẹp nữa rồi...” Lý Nhất Địch xoa xoa đầu cô, đầu tóc bết dính. Cô gái xinh đẹp nghiện sạch sẽ trước kia chạy đến chỗ rách nát kia thì trở thành thế này rồi sao?