Trên máy bay, nhân viên khoang máy bay nói có một tin tức quan trọng chuyển đến, Công tước đại nhân giơ tay ấn mở máy hiển thị trước mặt. Gương mặt của Chiêm Húc hiện lên trên màn1hình, thái độ không giống như lần trước. Lần này thái độ của hắn ta rất bình tình và kiềm chế, sau lưng không có nhân viên khác, chỉ có mỗi một mình hắn ta. “Tôi là Chiêm8Húc, con tin vẫn đang ở trong tay tôi.” Hắn ta nói rồi tiện tay lấy vài tấm ảnh để ra trước ống kính để Công tước đại nhân nhìn vào người trong hình. Trên hình, Cung Ngũ2đang đứng trong chợ, mặt nở nụ cười, trên tay cầm hai túi quần áo, tư thế đang bước đi, mà người bên cạnh chính là Chiêm Húc. Trong một tấm ảnh khác, Cung Ngũ nghiêng đầu nói chuyện4với Chiêm Húc, mặt nở nụ cười sáng rỡ chói mắt. “Yên tâm, tôi bảo đảm cô ấy rất an toàn.” Chiêm Húc nói. “Có một điều kiện, anh có muốn thử không? Đương nhiên, điều kiện đó không phải tôi đề ra, mà là Tiểu Ngũ muốn. Cô ấy hi vọng anh có thể viết một tờ giấy giúp cô ấy thoát hỏi trường học hoàng gia vừa giả tạo vừa khiến người ta chán ghét đó.” Công tước đại nhân nhìn vào màn hình, sắc mặt không thay đổi, không cử động. Chiêm Húc tiếp tục nói: “Tiểu Ngũ rất thích ở đây, non xanh nước biết, những gì cô ấy mong muốn ở đây đều có. Đương nhiên, tôi cũng không thể phủ nhận việc cô ấy nói cô ấy rất nhớ mẹ và em trai mình.” Hắn ta mỉm cười, “ Rất xin lỗi, cô ấy hầu như không muốn nhắc nhiều đến anh. Dù lúc đầu cũng có nhắc đến nhưng cô ấy không ôm quá nhiều hi vọng, tôi rất tiếc khi nghe được tin tức này, xem ra thì hình như chỉ có một mình anh đơn phương tình nguyện...” Công tước đại nhân giơ tay tắt màn hình, không muốn tiếp tục nghe nữa. Anh lấy một quyển sách ra đọc, nhưng tầm mắt không hề nhìn vào nội dung của quyển sách, mà nhớ đến cô gái trong hai tấm hình lúc nãy. Cô gái của anh ở trong tay Chiêm Húc thật sự rất tốt, nhìn nụ cười trên mặt không hề giả dối hay có sự sợ hãi nào. Cô có thể thoải mái đi chợ với Chiêm Húc, chứng tỏ thật ra cô vẫn có chút tự do. Chỉ là trong lòng anh ít nhiều cũng có chút lo lắng, dù sao thì đó cũng là một cô gái khờ khạo, hi vọng cô sẽ không hồ đồ trong giờ phút này. Máy bay đang bay đến một góc nào đó của vùng Tam Giác Vàng. Còn Lý Nhất Địch thì đang ở gần Yến Đại Bảo, chuẩn bị sẵn sàng mang tiểu bá vương trở về. Nhắc đến chuyện này, Lý Nhất Địch này liền muốn ói máu. Hiện giờ muốn qua đó càng khó khăn hơn, những người còn lại đều là vệ sĩ, lại thêm chuyện cơ cấu tổ chức không đáng tin cậy, hoàn toàn không có chỗ để phát huy. Gần đây Yến Đại Bảo có chút phiền não. Người liếc mắt đưa tình với cô ngày càng nhiều, còn có vương tử thổ dân cũng thường hay đến tự đề cử, thậm chí có lần còn tự cởi khố của mình ra để Yến Đại Bảo xem phong thái anh hùng nam tính của hắn ta. Yến Đại Bảo nhìn thấy một vòng tròn màu đen, cô cầm cây gậy định đi lại gần vạch ra xem. Vương tử thổ dân liền kéo khố lại, nói: “Chỉ có vợ của ta mới có tư cách nhìn thấy sự anh dũng của ta, cô gái của ta, cô có muốn làm vợ ta không? Ta sẽ là thủ lĩnh bộ lạc tương lai, ta sẽ nhận lấy quyền trượng từ cha ta, sẽ có quyền lực chí cao vô thượng. Đến lúc đó cô sẽ là cô dâu của ta, ta sẽ giao trọng trách đi săn cho cô, cô sẽ trở thành dũng sĩ của bộ lạc...” Yến Đại Bảo trợn mắt, cô mà thèm à, lẽ nào muốn bắt cô ngày nào cũng đi săn bắn chắc? Cô thấy vui nên mới đến, không vui thì ai đến làm gì, còn giao trọng trách. Đây rõ ràng là muốn tìm một cỗ máy săn bắn, còn bọn họ thì ngồi sẵn chờ ăn! Cô trừng mắt, nhảy lên, vẫy tay, đi ngang như một con cua, lớn tiếng nói: “Người đâu, đi săn bắn! Tối nay sẽ săn một con heo rừng mang về ăn!” Cô hô một tiếng trăm người hưởng ứng, một đám thổ dân cầm lấy thương dài kéo nhau đi cùng với Yến Đại Bảo. Vương tử đứng yên tại chỗ, “... Cái đó, ta còn chưa nói xong mà...” Hắn ta vội vàng cầm lấy cây thương dài, đi cùng cả đội. Lý Nhất Địch tính toán thời gian, Đại Bảo nói đợi hết một tuần nữa, vậy anh ta sẽ đợi thêm một tuần, đến lúc đó cô dám không trở về thì anh ta sẽ bắt cô về. Đưa Yến Đại Bảo trở về là nhiệm vụ của Lý Nhất Địch. Anh ta và Công tước đại nhân đã phân công nhau. Công tước đại nhân đến khu vực Tam Giác Vàng trước, còn anh ta sẽ ở lại đây đợi Yến Đại Bảo. Tổ chức nghiên cứu bộ lạc nguyên thủy ngày nào cũng phái rất nhiều trực thăng bay đến gần đó để ghi lại động thái mới nhất của bọn họ. Đối với một cô gái trẻ đã thành niên được bộ lạc tiếp nhận như Yến Đại Bảo, người của tổ chức đó rất kinh ngạc. Chính vì thế, bọn họ mới dùng trăm phương nghìn kế thậm chí không tiếc việc liên lạc với quân đội để bảo đảm Yến Đại Bảo có thể ở lại bộ lạc. Sau đó ghi lại những việc bọn họ làm hàng ngày, nghiên cứu lý do bộ lạc đã cách biệt với thế giới nhiều năm như vậy lại chịu tiếp nhận một con người văn minh hiện đại như cô. Lý Nhất Địch chẳng có hứng thú với những thứ đó, anh ta chỉ muốn ôm lấy Đại Bảo của mình mau chóng về nhà, cô sắp khai giảng rồi! Vừa nghĩ đến gương mặt đen đúa của Yến Đại Bảo, Lý Nhất Địch thật sự... trong lòng khó bề diễn tả bằng lời. Một tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy, lại tự giày vò mình thành ra thế, lần này trở về anh ta không biết nên giải thích thế nào với dì Triển và chú Yến, cũng không biết chú Yến có dùng súng bazooka để nổ tung Tuyệt Địa của anh ta không. Hiện giờ người của tổ chức đang theo dõi cuộc sống hằng này của bộ tộc đó và Yến Đại Bảo, đối với sự tồn tại của Yến Đại Bảo, bọn họ chỉ có thể dùng từ trừng mắt há mồm để hình dung. Cô gái đến từ phương Đông không những lấy được lòng tin của người trọng bộ lạc, thậm chí còn trở thành thành viên của bộ lạc đó, có thể giam gia và đội săn bắn của bọn họ, chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong bộ lạc. Thật ra bọn họ thích Yến Đại Bảo có thể ở lại trong bộ lạc lâu hơn, vì cô ở lại càng lâu thì nội dung mà bọn họ có thể quan sát được càng nhiều, rất có lợi cho việc nghiên cứu bộ lạc nguyên thủy của bọn họ. Vì thế, tuy ngoài mặt là nói giúp đỡ nhưng trên thực tế bọn họ lại đặt lợi ích của việc nghiên cứu lên trên. Mỗi ngày nhìn thấy Yến Đại Bảo dẫn theo một đám đàn ông thổ dân hùng hổ đi chiến đấu với thú rừng, nhìn còn hấp dẫn hơn trên phim truyền hình rất nhiều. Lý Nhất Địch mặt không chút biểu cảm đợi đến thời gian đã định, chỉ cần đến lúc Đại Bảo nói thì bất luận đám người đó có cản anh ta thì anh ta cũng nhất định dẫn người đi. Còn con trai của thủ lĩnh bộ lạc, rõ ràng là một khúc than củi đen sì, haha! So với sự lo lắng của Lý Nhất Địch, Công tước đại nhân thì bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất là nhìn có vẻ rất bình tĩnh.