“Tiểu Ngũ.” Giọng Chiêm Húc từ bên trong vang lên. Cung Ngũ quay đầu lại nhìn, thấy hắn ta đứng phía sau, cô vội vàng đứng dậy, “Anh Chiêm, anh có gì dặn dò sao?” Chiêm Húc mỉm cười, nói: “Đi chợ với tôi.” Cung Ngũ lập tức gật đầu, “Vâng!” Phục tùng vô điều kiện, đây là thái độ của Cung Ngũ mấy ngày qua. Lần này Cung1Ngũ có chuẩn bị, vì đường đi không bằng phẳng, không biết lúc nào sẽ bị ngã, cô liền quấn thêm một lớp trên đầu gối, đắc ý đi theo sau, “Anh Chiêm, lần này dù có ngã nữa thì đầu gối tôi cũng sẽ không bị thương đâu.” Chiêm Húc nhìn quần áo trên người cô, đó là quần áo hắn ta mua cho cô khi đi chợ lần trước, cô8đã mặc rất nhiều lần. Thật ra cô mặc vào nhìn rất khác người ở đây, vì quá đẹp nên dù mặc quần áo bình thường cũng không che được gương mặt xinh đẹp của cô. Rất kì lạ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn ta không hề cảm thấy cô xinh xắn, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy cô là một người bình thường được mang một gương mặt xinh2đẹp mà thôi, hoặc có lẽ cô xuất hiện đúng lúc, mang đến cho hắn ta một lực công kích rất mạnh nên khiến hắn ta nhớ đến cô liên tục mấy ngày không quên. Nhưng hiện giờ xem ra, dường như tất cả đều đã khác, hắn ta cảm thấy cô rất xinh đẹp, bất luận là lúc đau lòng hay là lúc vui vẻ, thậm chí là lúc sợ hãi,4cô cũng đáng yêu hơn người khác. Từ lúc nào Chiêm Húc bắt đầu có cảm giác này, bản thân hắn ta cũng không nhớ rõ. Có lẽ là từ khi cô luôn miệng nói những lời tốt đẹp với hắn ta, nỗ lực khiến bản thân cô trông như không sợ hãi, hoặc là trước khi đánh bida, phải chơi oẳn tù xì, Chiêm Húc không nói rõ được. Nhưng hắn ta cảm thấy càng ngày càng thích nghe giọng nói của cô. Rất rõ ràng, cô gái này không hề ý thức được bản thân mình xinh đẹp thế nào, nên cứ tùy tiện thể hiện vẻ đẹp của mình trước mặt hắn ta, giống như mặt trời mọc lên từ đằng đông, ánh sáng phát ra từ đường chân trời, trong chớp mắt chiếu sáng cả thế giới của hắn ta. Thế giới của hắn ta luôn âm u không ánh sáng, không nhìn thấy mặt trời, nhưng cô lại cứ huênh hoang mang theo ánh sáng xuất hiện trước mặt hắn ta. Hắn ta nghĩ rằng cả đời này của hắn ta vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng không ngờ, vào năm hắn ta hai mươi bảy tuổi lại gặp được cô. Từ trước đến giờ, hắn ta kiên định cho rằng phụ nữ chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu của bản thân, nhưng không ngờ hắn ta lại gặp được một người mà hắn ta không muốn làm gì cả, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hắn ta cảm thấy tin tưởng và biết được thế nào là hạnh phúc. Cô gái bên cạnh đi đường cũng không chịu an phận. Cô cố ý chọn những hòn đá to mà bước lên, lúc sắp ngã thì vội vàng nhảy lên, tiếp tục tìm mục tiêu khác. Mắt Chiêm Húc nhìn về phía trước nhưng khóe mắt thì lại liếc nhìn cô. Cung Ngũ vừa đi vừa khom lưng hái những bông hoa đẹp bên đường, miệng còn nói: “Anh Chiêm, hôm nay anh muốn mua gì? Tôi nói anh biết tôi trả giá rất giỏi, đồ anh mua tôi có thể giúp anh trả giá.” Chiêm Húc gật đầu: “Ừ.” Trong tay Cung Ngũ đã hái được một bó hoa to, Chiêm Húc bước qua hai bước, giơ tay chụp lấy hoa trong tay cô, sau đó lấy hai bông hoa trong đó vứt ra ngoài, Cung Ngũ đứng bên cạnh hét to: “Tại sao lại ném đi?” Chiêm Húc trả số hoa còn lại cho cô, “Hai bông hoa đó có độc, đa số mọi người sẽ bị dị ứng với nó.” Cung Ngũ vừa nghe, liền lau mồ hôi: “Cảm ơn anh Chiêm, suýt nữa thì tôi tự hại mình rồi.” Chiêm Húc tiếp tục đi, hắn ta hỏi: “Tiểu Ngũ có muốn mua gì không?” “Tôi hả?” Cung Ngũ ngại ngùng vò đầu: “Tôi không cần mua gì cả, dù có muốn mua thì tôi cũng không có tiền!” Đây là lời thật lòng. Cô là một con tin đến điện thoại cũng không có thì làm gì có tiền. Chiêm Húc xoay đầu lại nhìn cô một cái, nói: “Tôi có.” Cung Ngũ mím môi, “Dù tôi có mượn tiền anh thì tôi cũng có cách nào trả, thôi bỏ đi.” Cô đã nợ Công tước đại nhân mười hai vạn rồi, cũng không biết có cơ hội trả hay không. Nếu có thể trở về, cô muốn bàn với Công tước đại nhân về khoản nợ này. Tốt xấu gì lần này cô cũng giúp Yến Đại Bảo, là anh trai của Yến Đại Bảo, có phải Công tước đại nhân nên trả chút tiền cảm ơn hay không? Suy nghĩ thì thấy mạng của Yến Đại Bảo không chỉ đáng giá mười hai vạn, nhưng dù gì cũng quen biết nên cứ tính hai cái làm một. Đến lúc đó cô nhất định phải nói nếu không thì cô quá lỗ rồi. Thật ra đường đi không xa, chỉ là đường không bằng phẳng, mà Cung Ngũ lại không đi thường xuyên nên cô đi rất chậm. Đi đến một chỗ, bước chân của Cung Ngũ ngập ngừng. Đây là nơi lần trước Chiêm Húc giết đám tay sai của ba nuôi hắn ta, đã không còn thấy thi thể nữa, nhưng vết máu dưới đất vẫn còn. Chiêm Húc xoay đầu lại nhìn cô một cái, “Tiểu Ngũ?” Cung Ngũ giật mình, vội vàng bước liên tục hai bước, đi theo sát Chiêm Húc. Đi qua khỏi chỗ đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô không kiềm được hỏi: “Anh Chiêm, anh không sợ sao?” Chiêm Húc mỉm cười: “Tôi ăn cơm sinh sống ở đây, nếu như tôi sợ thì bát cơm đó xem như đem đổ rồi.” Cung Ngũ chu môi, khó hiểu hỏi: “Anh Chiêm, anh có nhiều tiền như vậy, tại sao còn nhận tiền của người khác làm những chuyện đó? Tôi cảm thấy anh còn có nhiều tiền hơn cả đám người đi thuê đó.” Mắt Chiêm Húc nhìn về phương xa, trả lời: “Ban đầu là bị ép buộc. Dù sao thì ba nuôi tôi thu nhận tôi không phải để ăn không ngồi rồi, tôi phải kiếm tiền cho ông ta. Nếu tôi không thể kiếm tiền thay ông ta, ông ta sẽ tìm người khác thay thế tôi. Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã hiểu được chuyện này, vì thế, để không bị người khác thay thế, tôi nhất định phải giải quyết mọi chuyện thuận lợi, sau đó thì trở thành thói quen. Đơn đặt hàng nhiều hơn, tôi nhận tiền làm việc. Nói đúng hơn là tôi đã hoàn toàn chai lì rồi.” Hắn ta nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Có phải Tiểu Ngũ cảm thấy tôi hết thuốc chữa rồi không?” Cung Ngũ chu môi, “Anh Chiêm, anh có thể hỏi tôi câu đó, chứng tỏ anh hiểu rõ mọi chuyện! Người ta hay nói thế nào nhỉ, đừng có ý đồ gọi một người giả vờ ngủ thức dậy. Tôi cảm thấy anh Chiêm không hề ngủ, chỉ là nhắm mắt lại mà thôi.” Cô nhe răng, vẻ mặt nũng nịu nói: “Người khác nói gì cũng vô ích, anh Chiêm biết rõ mình còn cứu được hay không là đủ rồi.” Chiêm Húc nhìn ánh mắt cô từ từ di chuyển, không kìm được mỉm cười: “Thì ra Tiểu Ngũ tin tôi như vậy.” Cung Ngũ bước vội vài bước: “Anh Chiêm...” Vừa gọi một tiếng, kết quả chân bị vấp cục đá, trực tiếp ngã về phía trước. Chiêm Húc chụp lấy cánh tay cô, giơ tay kéo cả người cô dậy: “Có sao không?” Cung Ngũ hoảng hồn giật mình, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Hù chết tôi rồi!” Bàn tay kéo cánh tay Cung Ngũ của Chiêm Húc từ từ buông ra. Cánh tay mềm mại của con gái không giống của con trai, mềm mềm, mịn mịn, mang mùi hương cơ thể nhẹ nhàng, mê hoặc tinh thần người khác. Cung Ngũ vội vàng nhảy qua chỗ bằng phẳng, than vãn nói: “Con đường này quanh năm suốt tháng đều như vậy sao? Chẳng ai sửa cả...” “Người ta cố ý làm đường như vậy đấy.” Chiêm Húc giải thích: “Để đề phòng có kẻ tập kích lên núi, có con đường tự nhiên thế này để bảo vệ, sẽ giảm được tốc độ di chuyển.” Hắn ta nhấc chân đi về phía trước, miệng còn nói: “Nếu Tiểu Ngũ muốn sống lâu dài ở đây, tôi có thể cho người sửa lại con đường này. Tiểu Ngũ đồng ý không?” Cung Ngũ trừng mắt, mím môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Thật ra tôi cảm thấy ở đây rất tốt, không khí trong lành, bầu trời trong xanh, khí hậu rất thoải mái, nhưng tôi sẽ rất nhớ mẹ, nhớ Tiểu Bát.” Chiêm Húc trầm ngâm một hồi, tiếp tục đi về phía trước, “Ừ.” Đến chợ, Chiêm Húc đến một cửa hàng thủ công, lấy hai bộ quần áo trở lại, nhét vào tay Cung Ngũ, nói: “Cái này cho cô.” Cung Ngũ lập tức trừng to mắt: “Tặng tôi à? Thật sự tặng tôi sao?” Chiêm Húc gật đầu, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Ừ. Dù là con tin thì cũng có quyền con người. Quần áo cũng nên được cung cấp đầy đủ.” Cung Ngũ mở túi ra xem, trong lòng thật sự có chút hào hứng, dù sao cô cũng là con gái, ai lại không thích quần áo đẹp chứ? Cô nhìn Chiêm Húc, lại nhìn vào quần áo, nhoẻn miệng nói: “Anh Chiêm, cảm ơn anh!” Chiêm Húc trả lời, “Đã nói là nên có mà.” Hắn ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô có thể trực tiếp gọi tôi là Chiêm Húc.” Cung Ngũ lắc đầu: “Không được, tôi cảm thấy nên tôn trọng anh Chiêm một chút.” Chiêm Húc dẫn cô ra khỏi cửa hàng thủ công, nói: “Tôi không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, gọi như vậy hình như có chút khác biệt. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã là bạn rồi.” Tròng mắt Cung Ngũ liền đảo một vòng, lập tức nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ gọi anh như vậy, anh đừng giận tôi đấy.” Sau đó lại ngoan ngoãn nghe lời gọi một tiếng: “Chiêm Húc!” Chiêm Húc gật đầu với cô: “Ừ.” Cung Ngũ cảm thấy mối quan hệ của cô và Chiêm Húc lại gần thêm một bước nữa. Mấy ngày nay cô không còn hỏi chuyện liên quan đến Công tước đại nhân nữa, chứng tỏ cô đã từ bỏ hi vọng thông qua Công tước đại nhân để cứu cô ra khỏi đây.