Không thể hi vọng vào Công tước đại nhân, cô đành phải tự cứu lấy mình. Suy nghĩ xong, Cung Ngũ lập tức hành động, cô không có tiền nên không mua được thứ gì. Vì thế cô chạy đến bên đường, nhìn thấy trên thảm cỏ có những bông hoa đỏ vô cùng xinh xắn, cô ngồi xuống thảm cỏ,1ngắt ngang cành hoa, ngồi lần mò cả ngày, kết ra một vòng hoa, tuy hơi xấu nhưng Cung Ngũ cảm thấy bên trong chứa đầy thành ý của bản thân. Tay cầm vòng hoa, chậm rãi đi về phía nhà trúc, từ xa nhìn thấy có người đứng canh trước nhà trúc, Cung Ngũ đi chẳng được bao xa thì8dừng lại, hét nói với người canh cửa: “Anh trai, tôi tìm anh Chiêm có chuyện, phiền anh chuyển lời giúp tôi được không?” Người canh cửa nhìn cô một cái, biết gần đây cô gái này thường đến đây nên anh ta đi vào hỏi Chiêm Húc một tiếng. Chiêm Húc ngẩng đầu: “Cô ấy có chuyện tìm2tôi?” “Vâng, cô ta bảo tôi chuyển lời. Nếu ngài Chiêm không muốn gặp cô ta thì tôi sẽ bảo cô ta trở về.” Chiêm Húc ngước quai hàm, “Để cô ấy vào.” Được Chiêm Húc cho phép, Cung Ngũ chậm rãi đi vào. Đầu gối bị rách da, cũng không phải là vết thương nghiêm trọng gì,4ngày thứ ba đã tháo băng, bên trong đã bắt đầu đóng vảy. Cung Ngũ sợ chân bị sẹo không đẹp nên không dám dùng tay chạm vào, cứ để mặc vết thương. Lúc cô đi từ xa, Chiêm Húc đã nhìn thấy vết thương trên chân cô. Chiêm Húc ngồi sau bàn làm việc, Cung Ngũ thò đầu vào nhà trúc, cười tươi tắn lấy lòng: “Anh Chiêm!” “Tiểu Ngũ, vào đi.” Chiêm Húc mỉm cười. Cung Ngũ đi vào trong, sau đó cô giơ tay đặt vòng hoa lên bàn hắn ta, nói: “Anh Chiêm, nghe nói ba nuôi của anh qua đời, tôi nghĩ trong lòng anh rất buồn, tôi làm cái này để an ủi anh.” Chiêm Húc nhìn vòng hoa đó, đột nhiên mỉm cười: “Tiểu Ngũ biết đây là hoa gì không?” Cung Ngũ sững sờ, lắc đầu: “Cái này... tôi thấy ở bên đường, cảm thấy rất đẹp nên hái, cái này không được hái sao?” Chiêm Húc mỉm cười, giơ tay treo vòng hoa lên một cành cây nhỏ trên tường phía sau bàn làm việc, “Đây là hoa anh túc.” Hắn ta chỉ vào chậu nước ngoài cửa, nói: “Đi rửa tay đi.” Cung Ngũ vội vàng chạy đi múc nước rửa tay. “Cảm ơn.” Lúc Cung Ngũ rửa tay, Chiêm Húc nói. Cô không ngẩng đầu lên, nói: “Có gì đâu mà phải cảm ơn? Ai mất đi người thân cũng không được vui mà.” Tuy trong lòng cô rất vui nhưng lời đó lại không thể nói ra. An nguy của bản thân và tính mạng của người khác, dĩ nhiên cô phải bảo vệ bản thân. “Anh Chiêm, anh phải nén đau thương, đừng quá đau lòng, người chết thì không thể sống lại...” Cung Ngũ nỗ lực nói những lời này, muốn để Chiêm Húc biết mình rất quan tâm hắn ta nên đang an ủi hắn ta. Chiêm Húc trầm ngâm nhìn cô, biểu cảm trên mặt cô rất nghiêm túc, rất chân thật, thậm chí còn có chút thương tâm, nỗ lực khiến bản thân trông không quá vui mừng, dù hắn ta biết trong lòng cô nhất định đang thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, Chiêm Húc hỏi: “Tiểu Ngũ cảm thấy tôi rất đau lòng sao?” Cung Ngũ sững sờ: “À...” Chiêm Húc mỉm cười, “Tiểu Ngũ cũng thấy rồi. Ba nuôi tôi như thế, tôi đối với ông ta chẳng qua chỉ là một cỗ máy kiếm tiền. Ông ta đối với tôi giống như một người chủ nhân. Ông ta chết rồi, tôi cũng được tự do. Nên tôi không hề đau lòng.” Cung Ngũ ra sức chớp mắt, xấu hổ nói: “Là vậy sao...” Cô nuốt nước bọt, mắt nhìn vào vòng hoa đang treo lơ lửng, “Vậy vòng hoa đó của tôi hình như không cần tặng rồi nhỉ?” “Sao có thể?” Chiêm Húc mỉm cười, “Tôi rất vui vì cô nghĩ tôi đang buồn.” Cung Ngũ lẩm bẩm: “Tôi thấy như anh Chiêm không muốn nói chuyện, nên tôi nghĩ anh Chiêm đang rất đau lòng.” Chiêm Húc đứng trước bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Không phải tôi không muốn nói chuyện, mà là không biết nên nói gì.” “Anh Chiêm, lời này là có ý gì...” Chiêm Húc nhìn cô: “Tôi đang nghĩ, tôi cần Tiểu Ngũ để làm gì? Edward đã từ chối điều kiện của tôi, tôi phải lấy điều kiện gì để bù đắp tổn thất của mình.” Ánh mắt Cung Ngũ lộ rõ sự mơ màng, “Anh Chiêm, anh có cần liên lạc với mẹ tôi không? Tuy mẹ tôi không có tiền nhưng Bộ Sinh thì có...” Chiêm Húc vẫn nhìn cô, qua một lúc, hắn ta nói: “Tôi không thiếu tiền, hoặc có thể nói, tiền của tôi đã đủ nhiều rồi.” Cung Ngũ càng thêm ngỡ ngàng, “Vậy... vậy... vậy phải làm sao?” Chiêm Húc nhìn ánh mắt từ từ rũ xuống của cô, hắn ta lẩm bẩm nói: “Thứ tôi muốn... chỉ sợ người ta không đồng ý đưa.” Mặt Cung Ngũ lập tức đau khổ, cô cúi đầu xuống như muốn khóc, nước mắt lưng tròng, cô nói: “Anh Chiêm, vậy tôi phải làm sao? Tôi không đổi được đồ có ích, vậy anh sẽ xử lý tôi thế nào?” Chiêm Húc chỉ nhìn cô, sau đó, hắn ta chậm rãi nghiêng đầu qua, nói: “Tôi còn chưa nghĩ xong, phải xem tâm trạng của tôi đã.” Cung Ngũ vừa nghe, mắt lập tức sáng lên, cô lập tức hỏi: “Anh Chiêm, anh có muốn đánh bida không?” Chiêm Húc hơi bất ngờ. Hắn ta nhìn Cung Ngũ, vô thức trả lời: “Không muốn...” Gương mặt Cung Ngũ lập tức thất vọng, nhưng chỉ một lát sau, cô lại hỏi: “Anh Chiêm, tôi kể chuyện lúc nhỏ của tôi cho anh nghe nhé!” Chiêm Húc hiểu ý của cô, thì ra là cô đang dỗ hắn ta, hi vọng tâm trạng hắn ta tốt hơn, như vậy, tương lai của cô sẽ không đáng lo ngại nữa. Hắn ta dựa vào ghế, cô thì ngồi trên băng ghế trước cửa, bắt đầu kể về chuyện lúc nhỏ của mình, “Lúc nhỏ tôi cùng mẹ sống ở một khu phố nhỏ, ở đó có những đứa trẻ trạc tuổi tôi. Vì tôi không có ba, rất nhiều người đều biết nên có lúc những bạn nhỏ khác sẽ chế nhạo tôi. Thật ra tôi biết lúc đó mọi người đều còn nhỏ, nhất định là nghe ba mẹ ở nhà nói chuyện. Các bạn nhỏ không chơi với tôi, tôi chạy đi nịnh nọt bọn họ, hi vọng bọn họ chơi với tôi, sau đó có một bạn nhỏ cướp ống tiết kiệm của tôi...” Chiêm Húc yên lặng nhìn cô, trên mặt cô không hề có biểu cảm gì, bất luận là buồn bã hay vui vẻ, nhìn cô cứ như đang kể chuyện của người khác. Sau cùng, khi cô nói về chuyện nửa năm sau cô lấy lại được ống tiết kiệm thì gương mặt cũng nở nụ cười: “Cậu ta lấy một đồng tiền của tôi, tôi liền phát hiện ra!” Nói xong, cô ngồi trên băng ghế ngoài cửa, nhoẻn miệng cười ngây thơ với hắn ta.