Xét theo sự ảnh hưởng quốc tế, đến cả Công Tước đại nhân cũng không thể cưỡng ép phái người xông vào, không chỉ kích động thêm mâu thuẫn mà còn ảnh hưởng đến sự an toàn của Yến Đại Bảo. Các thổ dân sẽ nghĩ rằng Yến Đại Bảo là người mang đến kiếp nạn cho bọn họ, nhất định cô sẽ bị bọn họ thiêu sống. Yến1Đại Bảo hoàn toàn bị nhuộm thành người da đen. Lý Nhất Địch đêm khuya xông vào suýt chút không nhận ra, vẫn là Yến Đại Bảo nhận ra anh, cô gọi “anh Bánh Bao” suýt chút khiến cho Lý Nhất Địch giật nảy mình. Anh giơ tay che miệng Yến Đại Bảo, vội vàng kéo cô vào đống rơm, “Đại Bảo?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng,8vâng...” Lý Nhất Địch vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô, suýt chút nổi điên, “Biến thành thế này rồi à...” Kết quả, Yến Đại Bảo hào hứng nói: “Anh Bánh Bao, ở đây chơi vui lắm!” Lý Nhất Địch: “...” Lý Nhất Địch và Công Tước đại nhân đang thấp thỏm lo lắng, kết quả nhìn thấy cô bình yên vô sự thì mới thở2phào nhẹ nhõm. Lời đầu tiên cô mở miệng lại là “Ở đây chơi vui lắm”, khiến cho hai anh em họ không nói nên lời! Lý Nhất Địch nghiến răng: “Chơi vui nên không về nhà nữa?” Yến Đại Bảo dù có đen đúa nhưng ngũ quan vẫn còn rất đẹp, đôi mắt to xinh xắn sáng lấp lánh, nhìn Lý Nhất Địch: “Còn chưa đến lúc4khai giảng mà, khi nào khai giảng em sẽ về, ở đây chơi vui mà.” Yến Đại Bảo như một nữ vương ở trong bộ lạc thổ dân. Khi cô được người ta nhặt về, các thổ dân đều rất đề phòng cô, quan sát cả người cô, nhưng mà bọn họ đã dùng cách nguyên thủy nhất để trị chứng tiêu chảy của Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo tuy rất ghét sự dơ bẩn của bọn họ, nhưng bỗng nhiên có thiện cảm, lại còn không bị tiêu chảy nữa. Sau khi không bị tiêu chảy nữa, Yến Đại Bảo lại tràn đầy sinh lực. Sau đó... cô trở thành người chỉ huy của đám đàn ông chuyên phụ trách săn bắn. Mỗi ngày khi đi săn cô đều xung phong đi trước, hơn nữa còn thường thể hiện thân thủ trong lúc then chốt, thậm chí còn được lòng của con trai thủ lĩnh bộ lạc. Lý Nhất Địch lặng lẽ phun hai ngụm máu, giơ tay kéo Yến Đại Bảo đi: “Về nhà!” Yến Đại Bảo vừa nghe, liền ra sức nhảy nhót: “Không được, không được, em vẫn còn thời gian một tuần, em phải ở thêm một tuần nữa mới về.” Lý Nhất Địch giả vờ không thấy, cứ kéo cô trở về. Kết quả, Yến Đại Bảo giơ tay lên miệng vừa vỗ vừa kêu lên “ô ô ô”, các thổ dân lập tức xông về phía cô, trong tay còn cầm mâu dài hung hăng xông đến chỗ Lý Nhất Địch. Lý Nhất Địch tức giận giơ tay đánh vào mông cô hai cái: “Đại Bảo!” Yến Đại Bảo dùng ngôn ngữ của thổ dân hét lên: “Cứu mạng!” Vương tử của bộ lạc lập tức xông lên, muốn thể hiện thân thủ trước mặt người trong lòng mình. Yến Đại Bảo bị Lý Nhất Địch cõng trên lưng, vừa bấu vào tai anh vừa nhéo vào mũi anh, còn không thì khua tay múa chân lung tung, mắt nhìn thấy sắp đến gần trực thăng. Thông qua sự hợp sức của Yến Đại Bảo và vương tử cùng các thổ dân khác, Yến Đại Bảo cuối cùng cũng trèo xuống khỏi vai Lý Nhất Địch, cô vội vàng chạy ra sau lưng vương tử bộ lạc, giơ tay chỉ vào Lý Nhất Địch, dùng ngôn ngữ thổ dân nói: “Hắn ta muốn bắt tôi về làm áp trại phu nhân, đánh hắn!” Lý Nhất Địch tức hộc máu leo lên trực thăng, trừng mắt nhìn Yến Đại Bảo đang nhoẻn miệng cười với anh, vênh váo tự đắc đứng giữa đám thổ dân đang ném đá chỉa mâu dài lên trực thăng. Công Tước đại nhân rất bất ngờ, “Không đưa được nó về?” Lý Nhất Địch mặt u ám, cắn răng, hít thật sâu, “Đại Bảo chơi high quá, sống chết không chịu về!” Công Tước đại nhân: “...”