Một lần nữa cô lại cảm thấy mình hạnh phúc, dù cô có chết đi thì cũng vẫn lời được của anh Tiểu Bảo mười hai vạn, he he he! “Ở đây ngài Chiêm là nhân vật quan trọng, ngoài người của quân đội ra thì ngài ấy đứng sau.” Cô gái nói, “Ngài ấy có đội quân của riêng mình, đội quân có gần một vạn người, cho nên ngài ấy1nắm hết một dãy núi, phía quân đội cũng không dám hành động khinh suất. Nghe nói hai năm trước từng có lúc chiến cục nguy nan, nhưng sau đó có người nói vun vào nên bị đè xuống, nay đã hình thành nên trạng thái hai bên không can thiệp lẫn nhau.” Cung Ngũ há hốc miệng, thật không ngờ hắn ta lại còn có đội quân của riêng mình. Địa8vị của hắn ta ở đây cũng không khác gì địa vị của Công tước đại nhân ở Gaddles. Cung Ngũ nuốt nước bọt, “Quân đội ở đây sao lại dễ dàng để chuyện đó xảy ra được chứ?” Thông thường các quốc gia sẽ không để xảy ra chuyện như vậy. Cô gái cười nói: “Ở đây vốn dĩ đã là vùng Tam Giác Vàng không có ai quản2lý, ai có bản lĩnh thì kẻ đó có cơm ăn. Nhưng trước đây khi đi đến chợ, tôi nghe nói có lẽ là chắc chắn phía quân đội đang âm mưu làm gì đó, nếu như thế lực của ngài Chiêm càng lớn hơn thì sự uy hiếp đối với phía quân đội cũng càng lớn hơn.” Cung Ngũ chép miệng: “Cũng đúng thôi.” Cô ngẩng lên nhìn vị trí căn4phòng kia, nói: “Tôi nhìn thấy trên bàn có tờ giấy gì đó, hình như là có bản vẽ thiết kế súng à?” Cô gái cười: “Cái đó thì tôi không rõ lắm, nhưng mà tôi nghe người khác nói lại là ngài Chiêm có đam mê đặc biệt đối với súng. Đáng tiếc nhất là ngài ấy thực ra cũng không có tài năng bẩm sinh gì về súng, cho nên ngài ấy không cam tâm, đành phải tìm thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng khác để sửa thành của mình.” Cung Ngũ híp mắt lại, “Vậy thì chắc chắn là Công tước Edward rồi.” Cô gái kinh ngạc: “Cô biết sao?” Cung Ngũ liếc nhìn cô ta, “Tôi không biết nhưng tôi biết Công tước Edward là một nhà chế tạo súng thiên tài.” Khi nói đến đây, Cung Ngũ bỗng cảm thấy có một cảm giác tự hào đến kì lạ dâng lên trong lòng, còn tự hào hơn cả chuyện cô có bản lĩnh, cô liếc nhìn cô gái đó, nói thêm: “Thực ra tôi cũng nghe nói thôi.” Cô gái gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng được nghe nói đến. Họ nói Công tước Edward là quý tộc chân chính, cao quý ưu nhã, tài năng xuất chúng, là một người đàn ông hoàn hảo không có khuyết điểm.” Cung Ngũ híp mắt lại: “He he.” Anh Tiểu Bảo đúng là có rất nhiều ưu điểm, nhưng nếu nói là hoàn hảo không có khuyết điểm thì… Cung Ngũ nhíu mày suy nghĩ, anh Tiểu Bảo hoàn hảo không có khuyết điểm gì thật sao? Lần đầu tiên cô nghĩ đến chuyện này, anh Tiểu Bảo hẹp hòi, hay tức giận, còn thích giận dỗi nữa, đâu có hoàn hảo không có khuyết điểm gì chứ. Nhưng khuyết điểm này của anh Tiểu Bảo chỉ có một mình cô biết là được rồi, người khác cứ cho rằng anh ấy hoàn hảo không khuyết điểm gì là được rồi. Một tuần sau, đến ngày thứ bảy, đột nhiên có người đến tìm Cung Ngũ, “Ngài Chiêm tìm cô.” Cung Ngũ quay sang nhìn cô gái kia, cô phủi tay đứng dậy đi theo người đó. Chiêm Húc ngồi trong phòng, cầm bức vẽ trên tay, tay duy trì động tác vẽ. Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân ngồi vẽ còn tao nhã đẹp đẽ hơn. Đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi. Cho dù Công tước đại nhân có làm gì Cung Ngũ cũng đều cảm thấy anh ấy cực kì đẹp trai, nếu đổi lại là người khác cũng làm như vậy thì Cung Ngũ cảm thấy người đó làm bộ làm tịch. Cung Ngũ đứng giữa phòng, người đưa cô vào đã đi ra, chỉ còn lại mình cô với Chiêm Húc. Chiêm Húc vẽ xong nét bút đầu tiên, ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Nghe nói cô ở đây thích ứng rất tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm việc cũng rất tích cực. Họ đều nhận xét rất tốt về cô.” Cung Ngũ khẽ động đậy cơ thể: “Trước giờ tôi vẫn luôn là một người rất chăm chỉ, anh tuân thủ lời hứa không làm khó tôi, đương nhiên tôi cũng phải ngoan ngoãn làm tốt việc của mình rồi.” Chiêm Húc cười, rồi lại liếc nhìn cô: “Cô cảm thấy cô đáng giá bao nhiêu?”