Cung Ngũ nói một tràng dài, từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh việc tâng bốc hắn ta và Yến Đại Bảo, cố gắng hết sức để người này nghe thấy xuôi tai. Kinh nghiệm bao nhiêu lần nói chuyện cho Cung Ngũ biết rằng, cho dù đối phương là người hay là ma thì việc tâng bốc dù không đổi lại được tiền thì cũng đổi lại được một gương mặt tươi tắn trong chốc lát. Chỉ cần đối phương có đáp lại thì chứng tỏ cô không hề uổng phí nước bọt. 1Chiêm Húc liếc nhìn cô, ánh mắt có vẻ ghét bỏ. Hắn ta liếc nhìn cô hết lần này đến lần khác, rồi kéo một cái ghế ra ngồi, ánh mắt nhìn Cung Ngũ một lượt đánh giá. Hắn ta đưa tay ra sờ gáy, hỏi: “Cô có còn nhớ chuyện cô đập lên gáy tôi không?” Cung Ngũ giả bộ ngây người đi, “A! Hình như là có chuyện đó, nhưng mà không biết tại sao tôi lại cứ cảm thấy người đó không phải là anh, hình như anh còn đẹp hơn cả8lúc trước nhiều rồi ấy.” Chiêm Húc: “…” Hít sâu, “Tôi tên là Chiêm Húc, chữ ‘Chiêm’ giống với chữ chiếm trong độc chiếm, ‘Húc’ trong húc nhật*.” (*) Húc nhật: mặt trời mới mọc. Cung Ngũ kêu oa lên một tiếng, “Không ngờ anh lại có dã tâm lớn như vậy đấy! Còn muốn độc chiếm cả mặt trời! Tên hay lắm! Có lý tưởng có mục tiêu!” Tuy nịnh bợ nghe ngọt xớt nhưng Chiêm Húc cảm thấy lấy cả cái tên này ra nói, hắn ta nghe thôi cũng2đã thấy nổi hết cả da gà lên rồi. Hắn ta đột nhiên đứng dậy nói: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là làm gì không?” Cung Ngũ mờ mịt: “Làm gì?” Chiêm Húc trả lời: “Bóng bida.” Hắn ta cất bước đi ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Đánh một ván. Nếu cô thắng tôi có thể tha không ném cô cho các anh em dưới quyền tôi. Nếu cô thua, cô có thể giữ lại mạng nhưng có những cái khác thì tôi không4đảm bảo được đâu.” Cung Ngũ đứng ở cửa, còn đang do dự. Cô đột nhiên ngẩng lên nhìn Chiêm Húc, “Anh Chiêm, tôi muốn đi vệ sinh có được không?” Chiêm Húc nhìn cô, rồi nói với người phụ nữ trung niên đứng trước cửa bằng thứ ngôn ngữ Cung Ngũ không hiểu được, hắn ta nói với Cung Ngũ: “Cô ta sẽ đưa cô đi, nhớ đừng có giở trò đấy.” Nơi đây là rừng rậm trong núi, Cung Ngũ nhe răng cười với Chiêm Húc: “Yên tâm đi, đây là địa bàn của anh, tôi đâu có dám chạy lung tung chứ.” Thứ cô cần chỉ là một không gian có thể khiến cô bình tĩnh lại mà thôi. Rất nhiều khi cô đánh thắng được ở trên bàn bóng, ngoài lý do vì kỹ thuật đánh bóng của cô giỏi ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác là vì tố chất tâm lý của cô mạnh, cũng tức là trạng thái tâm lý của cô rất bình ổn. Đặc biệt là khi cô ở câu lạc bộ bóng bida. Điểm này thể hiện vô cùng rõ ràng, dù cô đánh bóng với khách hàng thắng hay thua đều không sao cả, cho nên cô có thể duy trì được trạng thái tâm lý tốt nhất. Còn khách hàng là người tiêu tiền, tuy họ trông có vẻ rất ung dung nhàn tản, nhưng khi thực sự đánh bida sẽ ít nhiều có chút lòng hiếu thắng, cũng chính chút lòng hiếu thắng đó lại càng khiến họ thua nhanh hơn. Những lời Chiêm Húc vừa nói đã tạo áp lực cho Cung Ngũ, cô còn chưa đánh nhưng trong lòng cô đã có chút lo lắng. Khi cô còn nhỏ lúc đánh bóng cô đã từng được huấn luyện viên nhắc nhở điểm này. Không biết tại sao những cái khác Cung Ngũ đều không nhớ rõ, chỉ ghi nhớ về cửa ải về tố chất tâm lý. Bóng bida chú trọng đến kỹ thuật đánh bóng, đồng thời cũng rất coi trọng trạng thái tâm lý. Khi Cung Ngũ đi cùng người phụ nữ kia đến nhà vệ sinh, trong đầu cô bỗng xuất hiện dáng vẻ khi đánh bóng bida của Công tước đại nhân chứ không phải là hình ảnh huấn luyện viên của cô. Khi anh đánh bóng cũng ung dung chậm rãi như vậy, gương mặt tươi cười, hành động chậm chạp, luôn có cảm giác khiến cho người khác có cảm giác dù không giết chết được anh thì cũng phải giày vò anh cho đến chết, ít ra thì cảm giác của Cung Ngũ là như vậy. Hơn nữa cô cũng không có cách nào nói ra được thành lời, dù sao thì tiết tấu của mỗi người vốn dĩ cũng khác nhau. Cũng chính bởi vì tiết tấu này thường tạo cho người khác áp lực tâm lý rất lớn, trên sàn đấu chuyên nghiệp cũng thường xuyên xuất hiện tình trạng như vậy. Kỹ thuật ngang nhau nhưng người có tố chất tâm lý mạnh hơn rõ ràng là sẽ may mắn hơn, tương tự như vậy, người nắm được tiết tấu sẽ càng dễ thắng hơn.