Yến Đại Bảo bĩu môi: “Tiểu Ngũ…”
“Cậu có gọi Tiểu Lục cũng không được đâu.” Cung Ngũ hít mũi: “Cậu cũng biết đấy, tớ nghe lời anh Tiểu Bảo. Nếu tớ mà cho cậu ăn thịt thật, chưa nói đến việc anh Tiểu Bảo tức giận, anh Lý cũng tức giận với tớ.”
Yến Đại Bảo đáng thương cúi đầu xuống, xoa bụng nói: “Đói quá…1đói quá… thèm ăn thịt quá…”
Cung Ngũ: “Được rồi, được rồi, cậu đừng giả bộ đáng thương nữa. Tớ đi nói với anh Tiểu Bảo xem nó nấu cho cậu chút cháo thịt được không là được chứ gì?”
Yến Đại Bảo vội vàng gật đầu: “Tiểu Ngũ, cậu là tốt nhất!”
“Thôi đi!” Cung Ngũ híp mắt, quay đầu bước đi. Cô thực sự phục Yến8Đại Bảo rồi.
Buổi tối được ăn cháo thịt như ý muốn, Yến Đại Bảo vô cùng hài lòng. Tuy ăn xong không được bao lâu cô ấy lại chạy đến nhà vệ sinh, khi ra không đứng thẳng người dậy nổi.
Cung Ngũ ở bên cạnh Yến Đại Bảo, nhìn cô ấy đáng thương một tay ôm bụng, một tay đặt dưới vòi nước, không chịu2được liền giúp cô ấy rửa tay rồi cười nhạo: “Yến Đại Bảo à, cậu nhìn xem trông cậu có ra gì không kìa? Còn ngày nào cũng nói với tớ là cậu lực chiến đấu mạnh mẽ vô song chứ, cậu nhìn cậu bây giờ đi? Đau bụng đi ngoài trông như con tôm. Cậu còn nhớ tạo hình của con tôm hùm đất4cậu hay ăn không? Chính là cậu bây giờ đấy… toàn thân đỏ ửng, cậu chính là một con tôm hùm đất…”
Yến Đại Bảo không có sức để cãi nhau với cô, cúi đầu xuống để mặc cho cô xoa nắn tay mình.
Cung Ngũ vừa chê bai nhưng vẫn vừa rửa tay cho Yến Đại Bảo. Rửa xong tay này, lau sạch sẽ, Yến Đại Bảo đổi tay khác ôm bụng, đưa tay còn lại ra cho cô rửa.
Yến Đại Bảo có chứng sạch sẽ, cực kỳ coi trọng việc rửa chân tay. Hai ngày nay những chuyện này đều là do Cung Ngũ làm, không thể để Công tước đại nhân làm đúng không? Càng không thể để anh Lý làm, cho dù anh ta có đồng ý làm thì Công tước đại nhân cũng tuyệt đối không cho phép.
Cung Ngũ cảm thấy hai ngày Yến Đại Bảo bị bệnh, cô đã được trải nghiệm làm mẹ thế nào rồi, con gái chính là cô bạn Yến Đại Bảo khó hầu hạ, khó chiều.
Nhà vệ sinh công cộng ở đây vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn khác với nhà vệ sinh trong nước, cho nên Yến Đại Bảo đi cũng không chê bai gì, nhưng lần nào rửa tay cũng rất lâu, còn phải tiêu độc. Cung Ngũ đành phải làm theo, nếu không Yến Đại Bảo sẽ hét lên, cảm thấy trên người mình toàn là vi khuẩn.
Khi hai cô ở bên này rửa tay tiêu độc, Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch đã lấy được bản đồ bệnh viện, người phụ trách bệnh viện đang giải thích với họ mấy lối ra vào quan trọng và phối hợp với bố trí nhân viên an ninh của họ.
Một y tá đi giày bằng đi vào, nhìn hai người họ rồi nhoáng một cái đã đi vào nhà vệ sinh kế bên, không bao lâu sau cô nhân viên vệ sinh cầm tấm biển “Đang dọn vệ sinh, vui lòng không sử dụng” đặt trước cửa nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Sau khi người phụ trách bệnh viện giảng giải xong thì nói, “Nếu như hai vị còn có chỗ nào cần phối hợp thì cứ việc căn dặn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch cười, Lý Nhất Địch gật đầu: “Cảm ơn.”
Lý Nhất Địch lấy điện thoại ra thông báo cho đội trưởng đội an ninh bàn bạc cụ thể. Công tước đại nhân ngước lên nhìn nút bấm thang máy, anh quay lại hỏi: “Vừa rồi có ai đi thang máy à?”
Lý Nhất Địch khựng lại, “Có người đi xuống à?”
Công tước đại nhân nhíu mày, đi về phía phòng bệnh: “Đại Bảo!”
Phát hiện Yến Đại Bảo đanh trùm chăn ngủ, còn Cung Ngũ không có trong phòng bệnh.
Anh đi về phía nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy tấm biển đặt ở cửa, anh đứng ngoài cửa gọi: “Tiểu Ngũ!”