Mảnh đất cằn cỗi, bụi gai tua tủa, khắp nơi là đá vụn sắc nhọn. Ngay cả những con lạc đà thỉnh thoảng đi qua cũng gầy trơ cả xương.
Dưới ánh sáng mặt trời chói chang thiêu đốt, mặt đất thỉnh thoảng lại bốc lên luồng khí nóng hầm hập, gió nóng mang theo cát bụi sa mạc. Tất cả mọi thứ ở đây1đều bị bao phủ trong cát vàng mênh mông.
Trại tị nạn được thành lập chưa được một năm nhưng trong trại đâu đâu cũng là lều bạt và những trụ sở đã xây dựng xong hoặc còn đang dang dở.
Cung Ngũ nghe nó, đây là một trong những khu vực hoang vu nhất ở châu Phi.
Không có nước, không có đồ ăn, bởi vì8hạn hán nên không thể trồng được bất kỳ loại thực vật nào. Đồ ăn hàng ngày của người trong trại tị nạn chỉ có thể dựa vào khu cứu tế dân tị nạn.
Cung Ngũ xuống xe đã bắt đầu dùng tâm lý ly khai để đối mặt với tất cả mọi thứ ở trước mặt, khi cô không hề hay biết nước mắt2đã từ hốc mắt chảy ra.
Công tước đại nhân nhìn cô, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô đi, cười nói: “Chúng ta mang đến đây bánh mì, nước và lều bạt. Chúng ta không thể mang được nhiều thứ hơn nữa, cũng không thể giúp được từng người, nhưng chúng ta đã đến đây, tức là chúng ta đã bỏ ra một4phần sức lực. Ngoài chúng ta ra còn có rất nhiều người nữa cũng sẽ đến đây giúp đỡ họ những thứ có thể giúp đỡ được. Cho nên, so với họ, chúng ta đang sống ở thiên đường.”
Cung Ngũ đưa tay lau nước mắt, bụi bẩn trên mặt gặp nước mắt bỗng khiến gương mặt cô trở nên nhem nhuốc như chú mèo con, nhưng bản thân cô không hay biết, cô ngẩng đầu lên hít mũi, nhìn anh nói: “Em không sao cả, em cũng không biết tại sao, chỉ là vừa nhìn thấy những người ở đây, môi trường ở đây em đã cảm thấy đây là nơi người có thể sống được hay sao? Em cứ tưởng trước đây em đã rất đáng thương đã rất khổ cực rồi, nhưng khi nhìn thấy họ, em mới phát hiện ra em hạnh phúc đến thế. Anh Tiểu Bảo, sau này em sẽ không oán thán sao em lại đáng thương như vậy nữa, em không đáng thương một chút nào cả!”
Công tước đại nhân cười gật đầu: “Ừ. Chúng ta qua đó xem xem, Đại Bảo đã đến đó rồi.”
Cô gật đầu, mang theo gương mặt lem nhem như chú mèo con đến đó.
Yến Đại Bảo đang ngồi xổm nói chuyện với một cậu bé gầy gò ốm yếu mông trần. Cậu bé sợ hãi nhìn cô, cho đến khi nhận thấy cô không hề có ác ý gì, mới dè dặt nói chuyện. Cuối cùng Yến Đại Bảo cầm máy ảnh ra chụp chung với cậu bé đó một bức ảnh. Bức ảnh được rửa ngay ra, cô đưa cho cậu bé đó, cậu bé đó vui mừng cầm bức ảnh chạy đi.
Lý Nhất Địch đang trao đổi với nhân viên công tác trại tị nạn, đương nhiên họ vô cùng vui mừng nhận những thứ đám người Công Tước đại nhân mang đến. Tuy trại tị nạn mới được xây dựng nhưng dân tị nạn tập hợp ở đây càng ngày càng đông, ngoài đồ ăn nước uống và lều bạt, thuốc men cũng rất cần thiết. Số người chết ở khu vực không có chiến tranh thường là vì bệnh tật.
Trước khi đến, Cung Ngũ cảm giác như mình không làm được gì cả. Cô không có tiền cũng không có gì khác. Sau khi đến đây rồi cô mới biết thì ra rằng cô chơi cùng chúng, dạy chúng vẽ tranh, hát, kể chuyện… cũng là một kiểu giúp đỡ.
Kế hoạch ban đầu là ở một tuần trong trại tị nạn, nhưng vì Yến Đại Bảo không hợp khí hậu ở đây, ngày thứ ba đến đây đã bị đau bụng, đêm ngày thứ tư bắt đầu sốt cao nên Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch quyết định về trước và hứa với người của quỹ từ thiện kia sau này sẽ tiếp tục quyên góp ủng hộ thuốc men vật tư.
Cung Ngũ nhìn chằm chằm Yến Đại Bảo đáng thương nằm trên giường rên hừ hừ, không khỏi đưa tay lên xoa bụng mình. Cô thế này là sao chứ? Chẳng lẽ cô cứng rắn như vậy sao? Từ khi đến đây cô không có bệnh tật gì cả. Rõ ràng Yến Đại Bảo còn mạnh khỏe cao lớn hơn cô nhưng kết quả Yến Đại Bảo lại ngã bệnh trước.
Sau khi rời khỏi trại tị nạn, Yến Đại Bảo được đưa thẳng đến bệnh viện. Cung Ngũ chịu trách nhiệm ở cùng phòng với Yến Đại Bảo trong bệnh viện. Công Tước đại nhân và Lý Nhất Địch hình như còn đang bận chuyện khác, giao lại nhiệm vụ chăm sóc Yến Đại Bảo cho Cung Ngũ.
Cung Ngũ thân mang trọng trách, trừ lúc đi vệ sinh ra thì quả thực là không rời Yến Đại Bảo nửa bước, chỉ sợ Yến Đại Bảo hôn mê bất tỉnh sẽ bị người ta khiêng trộm đi mất.
Cô thở dài, bưng cốc nước uống ừng ực, vừa mới uống xong chưa được bao lâu đã lại muốn đi vệ sinh. Cô đứng dậy, cẩn thận đóng cửa lại, chạy đến nhà vệ sinh, đến khi cô quay lại thì chỉ nhìn thấy hai người đang lén lút vụng trộm chỉ trỏ đứng bên ngoài phòng bệnh, Cung Ngũ nhảy ra hét lên: “Làm gì vậy?”
Tiếng hét quá to khiến hai người đó giật bắn mình, quay lại nhìn cô rồi nhanh chóng chạy đi.
Cung Ngũ chạy đến, đẩy cửa ra nhìn thấy Yến Đại Bảo vẫn đang ngủ yên trong phòng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Yến Đại Bảo nằm trên giường bệnh nửa ngày trời, đến trưa cuối cùng cũng tỉnh lại, dụi mắt nói: “Tiểu Ngũ…”
“Yến Đại Bảo, cậu đã thấy khỏe hơn chưa? Cậu có buồn đi ngoài không? Tớ dìu cậu đến nhà vệ sinh nhé?” Cung Ngũ cẩn thận hỏi, chỉ sợ bỏ qua một câu nói nào của cô ấy.
Yến Đại Bảo xoa bụng, nói: “Tớ muốn đi vệ sinh, tớ còn đói nữa…”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Giải quyết từng cái trước đã, đi vệ sinh xong rồi tìm đồ ăn. Đúng rồi, cậu có thấy có gì không ổn không? Lúc sáng tớ nhìn thấy có hai người lén lút đứng ngoài phòng bệnh, không biết là định làm gì thì đã bị tớ dọa chạy mất rồi. Anh Tiểu Bảo nói ở đây là khu vực đặc biệt, người bình thường không thể vào đây được, còn nói có mấy người bảo vệ nữa cơ. Hừ, đợi anh ấy quay lại tớ phải dạy dỗ anh Tiểu Bảo mới được, nhỡ chẳng may Yến Đại Bảo bị trộm mất thì sao?”
Yến Đại Bảo ngồi dậy, nói: “Tớ có giống như là Tiểu Bát béo mập bị người ta trộm mất đâu. Tớ đã lớn thế này rồi, sao lại bị trộm mất mà không ai nhìn thấy được chứ? Họ có ngốc đâu cơ chứ, tự dưng đến trộm tớ làm gì, ngứa đòn chắc?”
Cung Ngũ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn thấy nên cẩn thận một chút vẫn hơn, trước đây khi ở Thanh Thành chẳng phải cũng đã từng có người muốn trộm Yến Đại Bảo đi đấy thôi.