Buổi tối Yến Đại Bảo không về nhà, cô ấy đã điện thoại nói với Triển Tiểu Liên rằng mình muốn ở cùng Cung Ngũ.
Cung Ngũ không dám ngủ cùng cô ấy. Cô giúp việc đặc biệt chuẩn bị cho Yến Đại Bảo một căn phòng vì biết cô bé này thích sạch sẽ.
Yến Đại Bảo cúp máy của Lý Nhất Địch xong liền nói: “Tớ đã nói rồi, anh Bánh Bao sẽ không nổi giận đâu.”
Cung Ngũ: “Được rồi, anh1Tiểu Bảo sẽ tức giận, đó là do anh Tiểu Bảo nhỏ mọn.”
Yến Đại Bảo vừa nghe lại thấy không vui: “Anh tớ không nhỏ mọn đâu! Anh tớ là người rộng lượng nhất trên đời này!”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Được rồi, rộng lượng nhất.”
Hiện giờ cô đã hoàn toàn biết được Yến Đại Bảo rằng không hề hiểu anh Tiểu Bảo.
Sau khi trở về Thanh Thành, Cung Ngũ đương nhiên sẽ muốn gặp Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh.8Cô lần lượt gọi điện thoại cho hai người. La Tiểu Cảnh lập tức đồng ý, khi cô gọi cho Đoàn Tiêu thì một bạn nữ bắt máy, trực tiếp từ chối Cung Ngũ, câu sau cùng không chút thân thiện nói: “Đoàn Tiêu trước kia không có bạn gái, không có quan hệ gì với tôi, anh ấy chơi với ai tôi không quản được. Nhưng hiện giờ anh ấy có bạn gái rồi, nếu ngày nào cũng chơi cùng2với cô thì không được. Đặt cô ở trong hoàn cảnh của tôi, nếu bạn trai có cô bạn thân là con gái, cô có vui vẻ không? Tôi hi vọng sau này cô đừng gọi điện thoại đến nữa. Cô gọi điện thoại đến, anh ấy sẽ nổi giận với tôi. Tình cảm của tôi và anh ấy rất tốt, tôi không muốn cãi nhau với anh ấy.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Ừ, tôi biết rồi, sau này tôi không gọi4nữa. Cô yên tâm đi, tôi đương nhiên muốn Đoàn Tiêu được vui vẻ.”
Tuy cô cảm thấy đối phương nói có lý, cũng có thể hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui. Xem ra cô không thể có thêm bạn mới, ngược lại còn mất đi một người bạn cũ, lại còn là bạn đã chơi với nhau từ nhỏ.
Liên lạc với La Tiểu Cảnh xong, La Tiểu Cảnh nhất định sẽ dẫn theo An Hổ Phách. So với lần đầu gặp bọn họ, đôi tình nhân này bây giờ đã thân mật và hòa hợp hơn.
Tính tình của La Tiểu Cảnh luôn rất tốt, thuộc loại con trai ngoan. An Hổ Phách thì là cô gái ngoan điển hình, lại còn nhát gan. Hai người này ở bên nhau thật sự là một đôi hoàn hảo.
Hơn nửa năm không gặp, Cung Ngũ cảm thấy La Tiểu Cảnh đã cao hơn rất nhiều, đã cao hơn cô một chút, “Tiểu Cảnh, cậu uống thuốc tăng chiều cao à?”
La Tiểu Cảnh dường như trổ mã muộn hơn những người đồng trang lứa một chút. Lúc người ta cao lên thì cậu ta chẳng cao chút nào, khi người ta ngừng phát triển thì cậu ta lại bắt đầu cao lên. Không chỉ vóc dáng mà ngũ quan cũng phát triển, tuy thân hình vẫn ốm yếu nhưng khí chất của một thanh niên tuấn tú đã dần hiện ra.
Yến Đại Bảo luôn nhớ tới các món ăn ở nhà La Tiểu Cảnh, nhảy nhót bên cạnh: “Tiểu Ngũ, chúng ta đến nhà La Tiểu Cảnh ăn cơm đi!”
Yến Đại Bảo nói chẳng chút khách sáo, cơ bản không hề hỏi La Tiểu Cảnh có tiện hay không.
Cung Ngũ nhìn sang La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, chúng ta có thể đến nhà cậu ăn cơm không?”
La Tiểu Cảnh lau mồ hôi: “Tớ gọi điện cho mẹ tớ, nói mẹ mua đồ ăn.”
Nếu chỉ có mình Cung Ngũ, cậu ta có thể mượn cớ từ chối nhưng còn có Yến Đại Bảo thì không được. Hơn nữa, cậu ta và An Hổ Phách lén yêu nhau, không muốn để cho ba mẹ cậu ta biết, nên lần này đến có Cung Ngũ và Yến Đại Bảo che chở, cậu ta cũng không lo lắng gì.
Lam Anh chưa đến, lúc Cung Ngũ điện thoại thì cô ấy nói có việc nên chỉ có bốn người bọn họ.