“Chuyện đó có liên quan gì đến anh?” Cung Ngũ liếc anh ta một cái, “Là tôi không thích kết bạn với ai cả!”
“Cô không thích kết bạn hay là vì cô không kết được bạn?”
Cung Ngũ cảm thấy người này nói quá nhiều, cô1tiếp tục đi về phía trước, Dennis lại đi theo cô lải nhải không ngừng. Từ miệng anh ta Cung Ngũ biết được soái ca nhiệt tình cởi mở lại giống La Tiểu Cảnh này sắp lên năm tư. Vì bị ảnh hưởng của một8người chú trong nhà mà rất thích văn hóa phương Đông, luôn hi vọng có cơ hội đi du lịch nhưng lại không biết tiếng Trung. Anh ta hi vọng có thể kết bạn với người biết tiếng Trung, như vậy thì khi anh ta2đi du lịch sẽ không cần lo lắng nữa.
Cung Ngũ không tin anh ta, một người xa lạ vô duyên vô cớ tỏ ra nhiệt tình như vậy, ai biết được anh ta có mục đích gì?
Cung Ngũ đi về phía quảng trường, Dennis vẫn4đi theo cô nói không ngừng, cô có chút bực bội, đột nhiên có người gọi cô: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, lập tức chạy qua: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân đứng tại chỗ nhìn cô chạy qua, mỉm cười, “Anh nghĩ em không tìm được chỗ ngồi nên qua đây xem.” Anh nhìn sang Dennis, gật đầu.
Dennis mỉm cười đi qua, hành lễ với Công tước đại nhân: “Ngài Edward, rất vinh hạnh được gặp ngài ở đây, tôi đang nói chuyện với Ngũ.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Anh Tiểu Bảo, anh biết cậu ta không?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Biết, cậu ta là anh trai của Gloria Dennis.”
Không nói thì còn tốt, anh vừa nói xong, Cung Ngũ lập tức càng căm ghét Dennis hơn. Cô đã nói mà, đang yên lành thì làm gì có người chủ động bắt chuyện với cô? Thì ra là anh trai của Gloria, đây rõ ràng là muốn tiếp cận cô, sau đó lại bày kế hãm hại cô!
Cô giơ tay vòng qua tay Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo chúng ta trở lại chỗ ngồi đi.”
Công tước đại nhân mỉm cười với Dennis, “Tạm biệt.”
Dennis lúc nãy còn thấy thái độ của Cung Ngũ đối với anh ta không lạnh cũng không nóng, vậy mà vừa chớp mắt một cái, cô hoàn toàn không thèm nhìn tới anh ta, là chuyện gì thế?
Trên đường trở về Cung Ngũ còn bực bội nói: “Anh Tiểu Bảo, đám người đó thật đáng ghét! Anh nói xem bọn họ lãng phí công sức để hãm hại người khác như vậy, bọn họ thấy vui lắm sao? Em đã nói anh ta không có ý tốt mà, ngay lập tức đã bị anh Tiểu Bảo vạch trần ngay, thật là không biết xấu hổ!”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Cứ mặc kệ anh ta là được.”
“Anh Tiểu Bảo, em ghét nhất loại người nham hiểm đó, hằng ngày chẳng làm được việc gì tốt, cứ nghĩ cách để hại người khác. Bọn họ không thấy mệt sao?”
Công tước đại nhân nhìn cô, không nói gì.
Nói đến những chuyện tính kế hại người, dường như anh không có quyền phát ngôn, đột nhiên cảm thấy không nên nói thì tốt hơn, để tránh việc cô không cẩn thận tóm lấy sơ hở.
Cung Ngũ vẫn đang nói không ngừng: “Em ghét nhất là loại người đó! Nhìn vào thấy như rất tốt với chúng ta nhưng thực chất lại một bụng xấu xa! Trên phim truyền hình đều diễn như vậy, bề ngoài càng chính trực thì trong lòng lại càng xấu xa! Có thể dùng một thành ngữ để hình dung... À, em nhớ ra rồi, mặt người dạ thú!”
Công tước đại nhân: “...”
“Anh Tiểu Bảo, loại người đó sao có thể cho phép bọn họ tiếp tục sống chứ? Lại còn là quý tộc! Em khinh! Rõ ràng là cặn bã của xã hội! Nên phán tử hình!”
Vì nói với tâm trạng vô cùng căm phẫn nên giọng cô hơi to, đúng lúc MC vừa nói xong, mọi người xung quanh đều trừng mắt há mồm nhìn qua.