Tiệc đầy tháng của Bộ Tiểu Bát tổ chức đúng thời gian. Theo lý mà nói Bộ Sinh sẽ chi không ít tiền, nhưng anh ta lại để Nhạc Mỹ Giảo ăn cơm ở nhà, trên hình thức nhìn vào rất bình thường, người ngoài cơ bản chẳng biết chuyện này.
Đám trưởng bối nhà họ Bộ vô cùng tức giận. Tiệc đầy tháng của Tiểu Bát mà lại làm qua loa cho có. Đương nhiên bọn họ cũng không trách Bộ Sinh mà nói Nhạc Mỹ Giảo nhiều tâm tư, nhất định là bà1giở trò gì đó nên mới khiến Tiểu Bát chịu thiệt thòi như vậy.
Rất may chuyện này Nhạc Mỹ Giảo không biết, cũng không lo lắng, bằng không người bị mắng nhất định là Bộ Sinh.
Bộ Sinh vô cùng thương Bộ Tiểu Bát, nhưng đến cả bảo mẫu trong nhà cũng cảm thấy Bộ Sinh không thích Bộ Tiểu Bát. Anh ta chỉ thỉnh thoảng ôm vài cái, Bộ Tiểu Bát vừa khóc thì để xuống. Thằng nhóc vừa tròn một tháng đã ném nó lên giường trẻ con ngủ, Bộ Sinh lại ngủ8trên giường cùng Nhạc Mỹ Giảo.
Nhạc Mỹ Giảo cứ hai ba ngày là chụp ảnh của Bộ Tiểu Bát gửi cho Cung Ngũ xem. Hai đứa trẻ này cách biệt tuổi tác rất lớn, nay Cung Ngũ lại không ở Thanh Thành, trong vòng ba năm đều không ở đây, Nhạc Mỹ Giảo hi vọng Cung Ngũ có thể thích Tiểu Bát, đều là con bà sinh nên đứa nào bà cũng thương.
Lúc chưa sinh thì nói rất nhiều lời nhẫn tâm, sau khi sinh ra rồi thì luôn giữ cậu nhóc bên cạnh,2ngày nào cũng nhìn gương mặt nhỏ mũm mĩm của cậu nhóc. Bây giờ chỉ cần không gặp một chút là thấy nhớ.
Cậu bé đã được nuôi mập mạp lên rồi. Lúc vừa sinh ra, Bộ Tiểu Bát đã tròn trịa đến mức mắt khép thành một vòng cung. Lúc này trên cổ cậu còn đeo một chiếc phao bơi vịt con màu vàng, đó là cái phao mà Yến Đại Bảo sống chết mang đến. Bộ Tiểu Bát cũng thích vịt con màu vàng tươi này, mỗi lần bơi đều dùng nó.
Sau khi4quay lại một đoạn Bộ Tiểu Bát không mặc quần áo, bà lại gửi qua cho Cung Ngũ.
Cung Ngũ nhận được, nhìn thấy cậu nhóc mập mạp trong clip không mặc quần áo, cô trợn mắt. Cô cảm thấy Bộ Tiểu Bát càng ngày càng mũm mĩm. Cô lưu hình lại, đợi sau này Bộ Tiểu Bát lớn lên, nếu cậu nhóc dám cười chê cô già thì cô sẽ cho cậu xem hình lúc nhỏ không mặc quần áo của cậu, xem cậu còn dám đắc ý không?
Xem xong, Cung Ngũ cũng không gọi lại cho Nhạc Mỹ Giảo mà tiếp tục cúi đầu đọc sách ôn bài.
Sau khi thi cuối kỳ xong, kết quả vẫn còn chưa có, Cung Ngũ đến trường nghe giáo viên thông báo chuyện nhận thiệp mời đến tham gia tiệc chúc mừng của trường.
Tiệc chúc mừng mỗi năm một lần của trường đang được chuẩn bị náo nhiệt.
Cô thích nhất là đường có bóng râm nên khi nhìn thấy có người đang trang trí cây bên đường thì liền chú ý nhìn sang nhiều lần.
Một bạn nam đang leo lên thang để treo đồ trang trí lên cây, vì không cầm chắc nên đống đồ trang trí giống như hộp quà kia rớt xuống đất. Anh ta lập tức chửi một tiếng, cẩn thận dẫm lên bậc thang định leo xuống nhặt. Kết quả vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Cung Ngũ đi tới, anh ta lập tức chào hỏi: “Hi, giúp tôi một chút được không?”