Tiểu mỹ nhân mở miệng ra là nhắc đến ăn cắp, câu nào cũng nói suy nghĩ cho Công tước đại nhân, vừa nhìn đã biết muốn dụ dỗ Công tước đại nhân, khiến Cung Ngũ tức đến vẹo cả mũi.
Công tước đại nhân rõ ràng là vị hôn phu của cô, cô gái nước ngoài xấu xí này dựa vào cái gì mà nói với cô những lời này?
Cung Ngũ cảm thấy rất tức giận những vẫn phải mỉm cười.
Cô1phải nỗ lực để bản thân mình biểu hiện tốt một chút, không đánh nhau không mắng người, dù có mâu thuẫn cũng phải cố gắng giải quyết trong hòa bình.
Cô hít thở thật sâu, phải bình tĩnh, mặt phải giữ nụ cười: “Cảm ơn cô Gloria đã quan tâm. Tôi nghĩ cô đã quên rồi, tôi và ngài Edward là hôn phu và hôn thê của nhau. Ngài Edward luôn công khai tất cả mọi thứ với tôi, tôi lấy8bất kì đồ gì của anh ấy đều được. Nếu tôi làm sai, ngài Edward sẽ nói với tôi. Đương nhiên, tôi vẫn phải cảm ơn cô Gloria đã quan tâm. Cảm ơn cô!”
“Cô có bệnh à? Ai quan tâm cô? Cô là một đứa ăn cắp...” Gloria suýt chút hét to lên: “Người phẩm chất không đoan chính như cô sao có thể xứng làm Công tước phu nhân của ngài Edward?”
Thì ra khi thục nữ tức giận cũng biết2mắng người, thì ra khi quý tộc tức giận cũng mất đi thần thái, thì ra bọn họ cũng giống như người dân thường mà thôi!
Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Matthew cũng biết nói dối làm chuyện xấu; Công tước đại nhân cũng biết tức giận; Gloria cũng biết yêu thầm, cũng biết đố kỵ muốn cướp Công tước đại nhân.
Thì ra trên thế giới này có rất nhiều người có khuyết điểm, không chỉ có4cô, mà người khác cũng như vậy.
Mỗi người vì muốn đạt được mục đích của mình mà đều có mặt tối tăm, ví dụ như Matthew, Gloria hay chị ba Cung Ngôn Thanh của cô.
Đến cả Bộ Sinh khi nhìn thấy mẹ cô và người đàn ông khác ở bên nhau cũng nhảy lên đánh người ta bán sống bán chết, vì mẹ cô mà vung tiền như một kẻ ngốc.
Cung Ngũ lập tức cảm thấy áp lực trong lòng mình bỗng nhiên được giải tỏa.
Cô cùng từng lén lút, còn làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng bản thân cô vốn không muốn làm chuyện xấu, chẳng qua là do cô không thông minh, cũng không biết nên dùng cách nào mới là thông minh nhất nên cô thường phạm lỗi.
Ít nhất, trong lòng Cung Ngũ cảm thấy, lúc cô làm chuyện đó là đúng.
Nhưng nhìn Gloria xinh đẹp trước mặt, cô đột nhiên cảm thấy sau này mình nhất định sẽ không trở thành một cô gái giống như Gloria. Vì Gloria chẳng có chút thiện ý gì, mà chỉ đơn thuần vì cô là vị hôn thê của Công tước đại nhân nên cô ta mới nói chuyện thất lễ như vậy. Mục đích của cô ta chẳng có gì khác ngoài chuyện muốn đuổi cô ra khỏi trường, thậm chí còn không tiếc công sức giăng bẫy cô, muốn lợi dụng nhược điểm của cô để đạt được mục đích cuối cùng.
Cung Ngũ nỗ lực giữ vững tư thế thẳng lưng, cô mỉm cười, khiến bản thân nhìn trông rất khoan dung độ lượng: “Cô Gloria, xin cô thận trọng lời nói. Mỗi câu cô nói đều phải dựa trên chứng cứ xác thực. Nếu ngài Edward mà truy cứu thì chính là cô đang phỉ báng vị hôn thê của anh ấy.”
Bên cạnh có vài bạn sinh viên khác đang xuống lầu, khi có người đi ngang qua thì Gloria liền im lặng, đợi người ta đi qua thì cô ta lại mở miệng: “Đương nhiên tôi có chứng cứ, Matthew đích thân lấy bản vẽ từ trong tay cô, là bản vẽ cô trộm của ngài Edward...”
Lại có người đi qua, Gloria lại ngậm miệng, Cung Ngũ nói: “Nếu cô Gloria có chứng cứ, vậy thì cứ chứng minh với tất cả mọi người, khiến ngài Edward bị ô uế danh dự và hủy hôn ước với tôi. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi phải về đây. Tôi nghĩ cô Gloria cũng nên về nhà mới đúng. Hi vọng lần sau gặp, cô Gloria sẽ có bộ mặt khiến người khác thấy thích. Tạm biệt cô Gloria!”