Công tước đại nhân nhíu mày, sau đó mỉm cười: “Như vậy không được, đây là giận cá chép thớt, dù sao thì không phải tất cả những người tên Matthew đều nói dối và lừa đảo.”
Cung Ngũ thừa nhận: “Đúng là giận cá chép thớt.”
Công tước đại nhân thở dài, “Tiểu Ngũ cảm thấy đây là chuyện tốt sao?”
Cung Ngũ vừa nghe, chống nạnh, nói: “Không phải1chuyện tốt nhưng em vẫn không vui.”
Cô nói với khí thế hùng hồn, Công tước đại nhân không kìm được giơ tay gõ lên trán cô một cái, “Không phải chuyện tốt mà còn nói với giọng điệu như vậy à?”
Tròng mắt to đảo một vòng, Cung Ngũ lại ôm lấy tay anh, nói: “Vậy được rồi, em miễn cưỡng không ghét Matthew làm vườn nữa.”
“Người tên Matthew8có rất nhiều.” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Nếu vì em ghét một người tên Matthew mà ghét hết tất cả những người tên là Matthew, vậy thì có công bằng với bọn họ không?”
“Anh Tiểu Bảo, Matthew đó thật sự rất đáng ghét, em vẫn còn muốn đánh cậu ta...” Đột nhiên nghĩ đến chuyện cô nói không đánh nhau, không để cho hiệu trưởng2gọi điện thoại cho anh, Cung Ngũ ngoan ngoãn mím môi.
Công tước đại nhân nói: “Đó là vì Tiểu Ngũ quá dễ tin người.”
Cung Ngũ thở dài: “Em không ngờ cậu ta lại lừa em, hơn nữa vì lừa em mà tốn nhiều thời gian như vậy. Anh Tiểu Bảo anh nói xem có phải bọn họ ăn no không có gì làm phải không? Ghét em thì4cứ ghét em đi, còn tốn nhiều thời gian như vậy để lừa em. Em đã phạm lỗi nhưng bọn họ cũng đâu có làm chuyện tốt? Tại sao em lại khó chịu như vậy, còn bọn họ thì tâm lý bình thản? Hơn nữa, anh nổi giận với em, tại sao không nổi giận với bọn họ? Rõ ràng là bọn họ vì anh nên mới ức hiếp em!”
Nói xong câu sau cùng, Cung Ngũ lập tức như tìm được thứ gì đó rất quan trọng, cô hét to: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo. Bọn họ là vì từ “vị hôn thê” viết trên giấy tiến cử của anh nên mới muốn báo thù em, sao anh lại đi nổi giận với em mà không tức giận bọn họ? Rõ ràng bọn họ cũng phạm lỗi mà!”
Công tước đại nhân bật cười thành tiếng: “Vì đối với anh, bọn họ đều không quan trọng. Hiện giờ bọn họ càng ngu ngốc thì chứng tỏ sau này sẽ phạm nhiều sai lầm chí mạng hơn. Bọn họ đều là những nhân vật không thể thiếu trên vũ đài chính trị ở Gaddles. Ví dụ như Gloria, sau khi tốt nghiệp xong thì cô ta sẽ trở thành Vương hậu của Gaddles. Matthew thì sẽ kế thừa tước vị của ba cậu ta, cậu ta bây giờ bám lấy Gloria, đó cũng là một kiểu đầu tư. Sau này cậu ta có thể sẽ trở thành người tình hoặc người phò tá của Vương hậu. Tiểu Ngũ không cảm thấy chuyện Vương hậu có một kẻ phò tá và tay sai ngu ngốc như vậy là một chuyện rất đáng buồn sao?”
Cung Ngũ trợn tròn mắt, trong đầu còn đang nghĩ về từ “Vương hậu” và “tình nhân”: “Anh Tiểu Bảo, vậy cái sừng trên đầu Quốc vương bệ hạ không phải rất tươi tốt hay sao?”
Công tước đại nhân xoa mặt cô: “Cái này em không cần lo lắng. Tiểu Ngũ chỉ cần biết hiện giờ bọn họ càng ngu ngốc, càng làm nhiều chuyện thì tương lai sẽ càng không tốt đẹp. Mỗi bước trưởng thành đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Nên anh mới quan tâm việc Tiểu Ngũ phạm lỗi, anh càng hi vọng Tiểu Ngũ sẽ hiểu được thêm nhiều chuyện từ những lỗi lầm, không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa. Dù sao thì không phải ai cũng có thể gánh vác được hậu quả mà lỗi lầm dẫn tới.”
Cung Ngũ ôm lấy eo anh, ngước quai hàm nói: “Anh Tiểu Bảo, em thật sự biết sai rồi. Em không muốn trở thành người đặc biệt ngốc như vậy. Em hi vọng em có thể thông minh vô địch, cũng hi vọng bất cứ lúc nào em cũng có thể đưa ra những quyết định đúng đắn nhất. Yến Đại Bảo nói cậu ấy và anh Tiểu Bảo rất thông minh, nhất định là được di truyền từ dì Triển. Em cũng muốn như vậy nhưng em không có một người mẹ giống như dì Triển để được di truyền nhiều gen tốt. Tuy mẹ em cũng không ngốc nhưng trong mắt Bộ Sinh rõ ràng bà ấy không thông minh. Bọn họ cùng kinh doanh công ty nhưng dù Bộ Sinh không ở Tạo Tinh vẫn có thể khiến công ty kiếm được rất nhiều tiên. Còn mẹ em ngày ngày mệt mỏi đích thân đến công ty cũng chỉ kiếm được bằng một phần ba số tiền Bộ Sinh kiếm. Trước kia em không tin chuyện có thông minh hay không, sau này em mới từ từ hiểu ra, đầu óc của con người thật sự rất khác biệt.”