Trên đường trở về, Cung Ngũ không dám nói lời nào, không khí trong xe có phần căng thẳng.
Công tước đại nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Ngũ định thôi học à?”
Dũng khí tìm hiệu trưởng đòi thôi học của Cung Ngũ lúc đầu đã bị đánh chạy mất khi1cô nhìn thấy Công tước đại nhân. Lúc này nghe anh hỏi, cô không dám lên tiếng.
Công tước đại nhân lại hỏi: “Tiểu Ngũ không đi học ở Gaddles, định đi học ở đâu?”
Cung Ngũ cúi đầu không nói gì.
Công tước đại nhân rõ ràng không định cho qua như vậy,8anh tiếp tục hỏi: “Có phải Tiểu Ngũ muốn đổi môi trường, không muốn ở trong trường như thế này?”
Cung Ngũ phồng má, nhíu mày, qua một hồi, cô có chút giận dỗi nói: “Dù sao cũng luôn trông mong em đi, đổi chỗ khác thì không cần nhìn thấy bọn2họ nữa.”
“Lẽ nào Tiểu Ngũ không biết, bất luận là người hay là động vật đều có xã hội? Chỉ cần em sống, chỉ cần em ở trong xã hội, sẽ không ngừng gặp phải loại người như Matthew và Gloria. Có lẽ em không làm gì cả, nhưng những người4khác vẫn có thể nhìn em không vừa mắt. Nếu em không thể thích ứng, không thể xử lý khó khăn đó thì dù em có đi đến đâu cũng như vậy.”
Cung Ngũ nhíu mày, về đến phủ Công tước vẫn không nói gì.
Sau khi Cung Ngũ bán bản vẽ đó đi, không những không kiếm được tiền mà còn vì chuyện đánh Matthew lại nợ Công tước đại nhân thêm một nghìn Euro tiền viện phí. Còn về số tiền năm nghìn Euro bán bản vẽ, cô rất tự giác trả lại cho Công tước đại nhân.
Cô chạy vào phòng sách nhỏ của mình khóc một trận, khóc xong thì lau nước mắt đi tìm Công tước đại nhân.
Trong phòng làm việc, cô cúi đầu, thấp thỏm không yên nói: “Anh Tiểu Bảo, em có chuyện muốn nói với anh.”
Công tước đại nhân ngẩng đầu, nhìn cô: “Em nói đi.”
Cung Ngũ hít hít mũi, chân phải đạp chân trái, nói lí nhí: “Anh Tiểu Bảo, Ma...Matthew nói, qua vài ngày nữa mọi người trong trường sẽ biết chuyện em lén lấy bản vẽ của anh đem bán... Còn nói, rất nhiều người sẽ biết em là kẻ trộm, đến lúc đó anh sẽ tuyên bố với trường anh không cần em làm vị hôn thê nữa, vì quá mất mặt anh... Đến lúc đó em sẽ bị trường đuổi học, em muốn chuyển trường thì càng khó hơn... Anh Tiểu Bảo, anh có thể nói với trường giúp em là em chủ động thôi học không...”
“Tiểu Ngũ muốn đổi sang trường nào?”
Cung Ngũ nói nhỏ: “Đến lúc đó em sẽ hỏi Bộ Sinh, anh ta hợp tác với vài trường, chỉ cần anh ta không nói, mẹ em sẽ không biết...”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Sao Tiểu Ngũ xác định anh sẽ không nói với cô Nhạc?”
Cung Ngũ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh Tiểu Bảo...”
Công tước đại nhân mỉm cười, anh đóng nắp bút máy lại, đứng dậy, vòng qua bàn đi đến trước mặt cô: “Dù sao cũng là chuyện lớn như vậy, cô Nhạc lại rất cảm kích anh, anh không thể không báo với cô Nhạc, Tiểu Ngũ nghĩ sao?”
Cung Ngũ nhìn vào mắt anh: “Anh Tiểu Bảo, anh có thể không nói được không?”
Công tước đại nhân nhìn cô, hỏi lại: “Tiểu Ngũ muốn anh ăn nói thế nào với cô Nhạc?”
Cung Ngũ chậm rãi cúi đầu. Một lúc lâu sau, cô ôm chặt lấy anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em không muốn liên lụy anh... Em không muốn anh bị bạn học ở trường chê cười vì chuyện của em…”
Anh ngập ngừng rồi hỏi: “Tiểu Ngũ muốn thôi học là vì sợ anh bị Tiểu Ngũ liên lụy, sợ anh bị người ta cười, đúng không?”