Không so sánh thì sẽ không tổn thương.
Cung Ngũ nhìn những tấm ảnh này, buồn bã.
Nếu Yến Đại Bảo nhìn thấy những bức ảnh này, liệu có còn tâm trạng đi tìm những chàng trai trẻ kia nữa không?
Bên cạnh có một người vừa cao vừa đẹp trai giống1người mẫu như Công tước đại nhân, những chàng trai trẻ vốn dĩ tướng mạo như hoa với làn da trắng trẻo kia lại chẳng bắt mắt.
Chẳng có cảm giác đàn ông! Không đủ nam tính! Quá trắng trẻo rồi! Nhưng phải làm sao đây?
Cung Ngũ mím môi, anh8Tiểu Bảo đang đắc ý có đúng không?
Cô đi ngang qua như con cua, trừng mắt: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân xoay đầu lại, mỉm cười: “Tiểu Ngũ, tối nay chơi vui không?”
“Anh tự xem đi!” Cung Ngũ giơ điện thoại lên, đưa đến trước mặt anh, “Anh2xem!”
Công tước đại nhân cầm lấy điện thoại, mỉm cười: “Kỹ thuật chụp của Tiểu Ngũ không tốt, chẳng chụp được mặt gì cả.”
Cung Ngũ xù lông: “Anh Tiểu Bảo, em không chụp anh, tại sao anh cứ chạy đến trước ống kính em vậy?”
Công tước đại nhân nghiêng4đầu nhìn cô, mỉm cười: “Tiểu Ngũ không chụp anh thì chụp ai?”
Cung Ngũ mím môi, suýt chút nữa thì để lộ ra, cô nhe răng cười với anh: “Anh Tiểu Bảo, em chỉ chụp lung tung thôi, dù chụp không thấy mặt anh Tiểu Bảo thì anh cũng rất đẹp trai! Anh Tiểu Bảo, em lại đi đây, bái bai!”
Nói xong, Cung Ngũ xoay đầu chạy đi, vội vàng nhân lúc anh chưa đi tìm thì chụp lại từ đầu.
Lý Nhất Địch ngồi trên sofa, tay chống cằm, tầm mắt lướt qua người Yến Đại Bảo, rồi nhìn qua Cung Ngũ đang bận bịu, cứ cảm thấy tối nay hai cô gái này có chút kì lạ.
Rất rõ ràng, phản ứng của hai người cho thấy hôm nay anh ta đến đây là chuyện ngoài ý muốn.
Lý Nhất Địch bắt đầu suy nghĩ, lí do gì khiến Đại Bảo mời Lý Tư Không mà chẳng mời anh ta?
Người tham gia tiệc đều là nam nữ trẻ tuổi, điều này có thể hiểu, chỉ là tại sao lại không mời anh ta? Khách trên danh sách đều đã đến, nhiệm vụ đón khách của Yến Đại Bảo đã làm xong, nhanh chóng đến tụ họp cùng Cung Ngũ. Hai người trốn trong một góc, lén nghiên cứu quyển sổ nhỏ, sau cùng, trước sự gợi ý của Cung Ngũ, Yến Đại Bảo ngẩng đầu thẳng lưng tìm mục tiêu số một.
Mục tiêu số một Chương Soái, đây là mục tiêu mà Cung Ngũ đánh dấu quan trọng.
Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm người ta, Chương Soái bị cô nhìn đến nổi da gà, mỉm cười hỏi: “Cô Yến…?”
Còn chưa nói xong lời nho nhã, Yến Đại Bảo đã hỏi: “Có phải anh tên Chương Soái không?”
Chương Soái gật đầu: “Đúng vậy, cô Yến biết tôi sao?”
Yến Đại Bảo xác định xong mục tiêu, còn nghiêng đầu làm mặt quỷ với Cung Ngũ, rồi xoay đầu lại mỉm cười với Chương Soái, lại hỏi: “Anh thấy tôi đẹp không?”
Chương Soái nhìn cô, cảm thấy sau lưng lạnh giá, anh ta cứng đờ gật đầu: “Đương nhiên, cô Yến nhất định là cô gái đẹp nhất Thanh Thành này.”
Dù có là yêu quái cũng phải nói đẹp, đây là con gái của Yến Hồi, hơn nữa, cô thật sự đẹp như tiên nữ.
Yến Đại Bảo nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương, rất hài lòng, lại hỏi: “Tôi làm bạn gái anh được không?”
Chân Chương Soái mềm nhũn, suýt chút ngồi xuống đất, “Cô Yến thật biết nói đùa.”
Yến Đại Bảo bước đến trước mặt anh ta, nỗ lực để anh ta nhìn thấy sự chân thành trong mắt mình: “Tôi không nói đùa, tôi nói thật đấy. Tôi làm bạn gái anh được không?”
Chương Soái hoảng sợ nhìn bốn phía, nặng nề nuốt nước bọt, “Cô Yến, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh…”
Yến Đại Bảo chớp mắt, “Vậy tôi đợi anh ra rồi nói tiếp.”
Chương Soái nhấc chân chạy vào nhà vệ sinh.
Yến Đại Bảo đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, đợi anh ta ra, kết quả đợi cả buổi, người ra vào rất nhiều nhưng không thấy Chương Soái đi ra.
Yến Đại Bảo chớp mắt, lẽ nào rơi vào bồn cầu rồi?
Chương Soái đứng trong nhà vệ sinh sống chết không dám đi ra. Từ nhỏ ba mẹ anh ta đã dạy bảo, con gái trong độ tuổi tương xứng ở Thanh Thành anh ta đều có thể tiếp xúc, nhưng thiên kim nhà họ Yến thì không được. Cô ấy là một gái tốt, nhưng ba cô ấy… haiz, hơi hung dữ.
Yến Đại Bảo đợi hơn nửa tiếng, Chương Soái vẫn chưa đi ra, cô đành phải đi tìm Cung Ngũ: “Chương Soái đi vào nhà vệ sinh xong thì không ra nữa, đã nửa tiếng đồng hồ rồi.”
“Vậy à, vậy chúng ta đổi mục tiêu. Mục tiêu số hai!”
“Mục tiêu số hai là ai?” Yến Đại Bảo đi lại gần xem.
Cung Ngũ nhanh chóng lật quyển sổ trên bàn: “Mục tiêu số một là Hứa Tịnh!” Cô giơ tay chỉ vào một người trẻ tuổi mặc đồ vest màu xám đang nói chuyện với hai cô gái, nói: “Nhìn thấy người đó không, chính là anh ta!”
Yến Đại Bảo nắm tay lại: “Tiểu Ngũ cậu đợi đi, xem tớ này!”
Cô nho nhã đi qua, hành lễ như một thục nữ, “Chào anh.”
Hứa Tịnh xoay đầu lại, toàn thân lập tức căng chặt nhìn cô, cơ mặt đang mỉm cười đều cứng đờ: “Thì ra là cô Yến, chào cô!”
Các cô gái đứng đó lập tức chào Yến Đại Bảo, sau đó lần lượt tìm lý do rời khỏi.
Không có bóng đèn, Yến Đại Bảo rất hài lòng, hỏi: “Anh cảm thấy tôi có đẹp không?”
Hứa Tịnh vội gật đầu: “Đương nhiên, cô Yến là người đẹp nhất trong số những cô gái ở đây.”
Yến Đại Bảo tiếp tục hài lòng: “Vậy tôi làm bạn gái anh được không?”
Hứa Tịnh kinh ngạc: “Cô Yến thật biết nói đùa!”
Thượng đế ơi, thần phật ơi, mau đến mang anh ta rời khỏi đây đi, anh ta chỉ muốn đến tiệc của nhà học Yến để tìm một vị hôn thê phù hợp mà thôi, đâu dám mơ tưởng đến thiên kim nhà họ Yến chứ!
Yến Đại Bảo nghiêm túc: “Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”
Hứa Tịnh run rẩy chỉ vào nhà vệ sinh: “Cô Yến này, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, tôi đi trước đây…”
Yến Đại Bảo chớp mắt, “Anh cần thời gian lâu không?”
Hứa Tịnh khó khăn gật đầu: “Gần đây tôi hay bị táo bón, có lẽ sẽ đi hơi lâu.”
Yến Đại Bảo gật đầu, lần này đã thông minh hơn, không đợi nữa, “Vậy được rồi.”
Lại đi tìm Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ hỏi: “Lại chạy rồi à?”
Yến Đại Bảo mím môi, uất ức gật đầu: “Anh ta nói là bị táo bón, phải đi vệ sinh rất lâu…”
Cô thở dài, ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, hỏi: “Mục tiêu thứ ba là ai?”
Cung Ngũ vừa mở sổ ra, tầm mắt còn chưa nhìn vào chữ, quyển sổ đã lập tức bị người ra lấy đi, Cung Ngũ vội ngẩng đầu: “Ôi——”
Lý Nhất Địch bình tĩnh lật quyển sổ, Cung Ngũ lập tức xông qua: “Trả cho em! Trả cho em!”
“Anh Bánh Bao trả cho Tiểu Ngũ mau!” Yến Đại Bảo nhảy dựng lên: “Đây là sổ của Tiểu Ngũ, mau trả cho Tiểu Ngũ!”
Lý Nhất Địch giơ tay cao lên, hai cô có nhảy lên cũng không với tới. Anh lật đến một trang, hỏi: “Mục tiêu số một là ý gì? Ý là Tiểu Ngũ muốn tìm người dự bị?”
Yến Đại Bảo vội vàng nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ mím môi, đau khổ gật đầu: “Đúng vậy, là muốn tìm người dự bị!”
Lời vừa nói xong, quyển sổ trên tay Lý Nhất Địch lập tức nhẹ đi, Công tước đại nhân cầm lấy quyển sổ, đứng sau lưng Cung Ngũ, nhìn cô, hỏi: “Không phải lúc nãy Tiểu Ngũ nói không phải là dự bị hay sao?”
Cung Ngũ: “À…”
Cung Ngũ kiên quyết giữ bí mật cho Yến Đại Bảo, “Em đang nói đùa với anh Lý mà! Ha ha ha…”
Nói dối miễn cưỡng như vậy, Công tước đại nhân mỉm cười, giơ tay ôm lấy eo cô, nói: “Anh đột nhiên cảm thấy có chuyện cần thương lượng với Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đi theo anh.”
Cung Ngũ vội vàng xoay đầu nhìn Yến Đại Bảo, chỉ thấy Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh xắn mở tròn xoe cứ nhìn chằm chằm lên đèn treo tinh xảo trên trần nhà.
Đợi Cung Ngũ bị Công tước đại nhân đưa đi rồi, Lý Nhất Địch mới nhìn Yến Đại Bảo, hỏi: “Đại Bảo và Tiểu Ngũ bận bịu cả buổi tối, đang bận gì thế?”
Yến Đại Bảo nhe răng: “Không có gì, bọn em chỉ đi vòng quanh xem thôi, ha ha ha…”
Lý Nhất Địch suy nghĩ, giơ tay ôm lấy vai cô, dẫn cô chậm rãi đi ra ngoài cửa, mỉm cười hỏi: “Đại Bảo không gửi thiệp cho anh, không muốn anh đến sao?”
Yến Đại Bảo vội vàng lắc đầu: “Không có, có lẽ là em gửi sót.”
“Phải không?” Lý Nhất Địch nói: “Vậy thì anh có chút đau lòng rồi, chỉ gửi sót có mình anh thôi.”
Yến Đại Bảo mím môi: “Ôi, có lẽ là em viết sót, dù sau thì anh Bánh Bao cũng không giống những người khác, người khác không có thiệp thì không thể đến, còn anh Bánh Bao thì vẫn đến được.”
“Đại Bảo tìm con trai nhà họ Chương và nhà họ Hứa làm gì thế?”
Yến Đại Bảo mỉm cười: “Không có gì, người đến đều là khách mà, em là chủ nhà thì phải qua nói chuyện kết bạn với người ta, điều đó cũng rất bình thường mà.”
Lý Nhất Địch hít thật sâu: “Đại Bảo không cần phải làm vậy…”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Cần chứ, anh Bánh Bao phải để cho em và anh Màn Thầu tự học tự làm việc, nếu không sau này phải làm sao? Có đúng không?”
Vì chuyện kết bạn này mà Lý Nhất Địch bị Yến Đại Bảo giáo huấn hơn mười phút.
Lý Nhất Địch: “…”