Sau khi ở bên ngoài chơi điên cuồng cùng đám bạn một ngày, cuối cùng buổi chiều Cung Ngũ cũng về nhà.
Chuyện đầu tiên cô làm khi về nhà là tìm Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát vừa dậy, trên người là bộ body suit1đáng yêu, còn đội chiếc mũ có tai nhỏ, chân tay đều đeo bao tay bao chân, tròn vo một cục, chỉ để lộ gương mặt mũm mĩm ra ngoài, đôi mắt to đen láy chớp chớp vô cùng đáng yêu.
Cung Ngũ khom lưng nhìn8cậu nhóc, lè lưỡi: “Lêu lêu lêu lêu…”
Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt lườm: “Bây giờ em có nhìn thấy gì đâu, con làm mặt quỷ gì chứ?”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Mắt to như vậy mà lại không nhìn thấy à? Có phải là có2chút ngốc nghếch rồi không?”
“Em bé mới sinh mắt còn chưa phát triển hết, khi con còn nhỏ cũng như vậy. Con để em tự chơi đi, đừng trêu nữa, không là em khóc đấy.”
Cung Ngũ không chịu nghe theo, vẫn tiếp tục: “Lêu lêu4lêu lêu…”
Sau đó Bộ Tiểu Bát liền há to miệng ra, lấy hết sức lực gào khóc: “Oa oa oa…”
Cung Ngũ ngây người nhìn, “Mẹ ơi, Tiểu Bát khóc rồi này!”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận: “Đã bảo con đừng trêu em rồi mà con cứ không nghe, bây giờ khóc rồi đấy.”
Cô bảo mẫu nghe thấy Bộ Tiểu Bát khóc vội vàng chạy đến: “Sao bé con lại khóc thế này?”
Cung Ngũ vội vàng chạy về phòng mình. Đến lúc này cô mới ý thức ra được đã mấy ngày rồi cô không liên lạc với Công tước đại nhân.
Cô vội vàng lấy điện thoại gửi tin nhắn: [Anh Tiểu Bảo, anh đang làm gì vậy?]
Công tước đại nhân đang trò chuyện với Lý Nhất Địch bỗng thấy điện thoại rung, anh mở ra xem, gương mặt nghiêm túc nãy giờ cuối cùng cũng lộ ra ý cười như có như không, sau khi ngưng một lúc lại khôi phục lại biểu cảm ban đầu, trả lời: [Đang bận.]
Cung Ngũ cầm điện thoại lên xem, đang bận à, cô lập tức quyết định làm một cô bạn gái bé nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện: [Vậy anh Tiểu Bảo bận đi nhé, em không làm phiền anh nữa, em lại đi chơi với Bộ Tiểu Bát đây.]
Công tước đại nhân: “…”
Anh thở dài thườn thượt, cô nhóc con không tim không phổi không có lương tâm này, nói bận là thực sự không thèm để ý đến anh nữa luôn.
Lý Nhất Địch ở bên cạnh thấy vậy nói: “Biểu cảm đó của cậu là sao hả?”
Công tước đại nhân cất điện thoại đi: “Nữa không?”
Lý Nhất Địch lập tức đứng lên: “Nào!”
Cung Ngũ kết thúc cuộc trò chuyện với Công tước đại nhân xong quả nhiên đứng dậy đi tìm Bộ Tiểu Bát trêu chọc. Bộ Tiểu Bát vừa được dỗ nín khóc xong, đang nhắm mắt ngủ. Thấy Cung Ngũ quay lại, Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt quát: “Con mà còn dám làm cho em khóc nữa thì cứ đợi xem mẹ xử lý con thế nào!”
Ngày thứ tư sau khi sinh Nhạc Mỹ Giảo đã tự hoạt động được bình thường, mấy cô giúp việc trong nhà cũng nói bà hồi phục sức khỏe nhanh.
Sau khi Bộ Tiểu Bát ra đời, người nhà họ Bộ đều như sắp phát điên, đòi Bộ Sinh đưa cậu nhóc về nhà nuôi dưỡng, nhưng Bộ Sinh coi như không nghe thấy gì. Nhà họ Bộ đành phải hết lần này đến lần khác tặng đồ cho Bộ Tiểu Bát, chỉ sợ cháu trai của nhà họ Bộ phải chịu ấm ức.
Thực ra nhà họ Bộ không thiếu con cháu nhưng chỉ thiếu con của người làm chủ gia đình. Nay Bộ Sinh đã có con trai, đương nhiên họ cảm thấy phải nhanh chóng đón về nhà họ Bộ mới là hợp lẽ. Mấy người già trong nhà ngầm bàn bạc với nhau, thậm chí có người còn nghĩ đến cách lén trộm đứa bé về nhưng không ai dám ra tay.
Bộ Sinh trải qua một đợt tin đồn dèm pha đã hoàn toàn khác với Bộ Sinh bị hội đồng quản trị kìm hãm lúc đầu.
Ba Bộ Sinh nay đã nhìn ra được Bộ Sinh đã không còn giống như khi mới về nước nữa, anh ta đã đủ lông đủ cánh, ai có thể ngăn chặn nổi anh ta được nữa chứ? Mấy ông bà già của hội đồng quản trị đó ngoài mấy người dám ngang nhiên phản đối đá Bộ Sinh đi thì mấy người còn lại có ai lại không hiểu được thế cục hiện giờ chứ? Muốn ở lại lâu dài thì chỉ có thể trông chờ vào Bộ Sinh, đi ngược lại với Bộ Sinh thì chẳng khác nào tìm đến cái chết cả.
Cũng may từ đầu đến cuối Bộ Sinh đều không nói rõ muốn đối đầu với ba anh ta. Chỉ cần không phải là những chuyện quá quan trọng thì cho dù ông ta có ở công ty khoa chân múa tay thế nào, Bộ Sinh cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cung Ngũ lấy chìa khóa nhà ở chỗ Nhạc Mỹ Giảo, đi xe về nhà. Cô muốn về phòng mình tìm tất cả tiền còn lại của mình, xem có thể lấy được chút đỉnh để làm tiền bồi thường hay không.
Cô nhặt được không ít tiền xu, ngồi trên sofa đếm từng chút một, mới đếm được một nửa thì điện thoại reo vang, cô nghe máy: “A lô?”
Giọng Lý Tư Không truyền qua điện thoại: “Này keo kiệt!”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Lý Tư Không, là anh à? Muộn thế này rồi còn gọi tôi làm gì thế?”
Nơi Lý Tư Không nói chuyện có vẻ trống trải, không giống như đang ở nhà, Cung Ngũ còn thấy kỳ lạ: “Sao chỗ anh lại có tiếng gió vậy?”
Lý Tư Không đắc ý: “Tôi đang lái xe.”
“Lái xe mà còn gọi điện thoại à? Anh tập trung lái xe đi, tôi tắt máy đây!”
“Cô dám à?” Lý Tư Không cất cao giọng: “Không được tắt...”
Còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã tắt máy cạch một cái.
Lý Tư Không: “…”
Đúng là tức chết đi được, anh ta gọi tiếp: “Này keo kiệt!”
“Anh làm gì vậy hả?” Cung Ngũ mất kiên nhẫn: “Đã nói là lái xe không được gọi điện thoại rồi, trên ti vi ngày nào cũng nói vậy đấy!”
“Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ ở đâu.”
“Đợi tôi đấy.” Lý Tư Không cười nói: “Tôi chạy thoát từ chỗ đám người anh tôi phái tới, có lẽ một lát nữa sẽ có đuổi theo tôi. Bây giờ tôi đi tìm cô.”
“Bây giờ tôi đang ở nhà mẹ tôi, tôi đang tìm chút đồ, lát nữa tôi phải quay về biệt thự ở ngoại thành, anh đừng đến đây. Anh đến đây thì có khi tôi đã đi rồi.”
“Vậy thì cô đợi tôi một lát. Cô mà dám đi tôi bắt được sẽ cho cô một trận. Không cần gửi địa chỉ, tôi tự tìm đến được.”
“Tùy anh thôi, dù sao thì một lát nữa là tôi đi rồi, tắt máy đây.”
Cung Ngũ lại tắt máy.
Lý Tư Không nghiến răng: “Nhóc con chết tiệt!”
Cung Ngũ ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đếm tiền của mình. Bên này vừa đếm được hơn hai trăm đồng xu, bên kia còn bày năm sáu ống heo tiết kiệm, trong đó có một cái đã bị đổ ra đang đếm dở.
Vừa mới đếm được một trăm, bên ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa, giọng Lý Tư Không truyền vào, “Này keo kiệt! Cung kẹt sỉ! Cung Tiểu Ngũ, mở cửa!”
Cung Ngũ ngây người, vội vàng chạy đến mở cánh cửa đầu tiên, kinh ngạc: “Anh tìm được đến đây thật à? Sao lại tìm được đến đây?”
Lý Tư Không vỗ cửa: “Mở cửa ra cho tôi vào đã rồi nói. Có một mình cô à? Đang làm gì đấy?”
Cung Ngũ mở cửa ra, trong tay còn đang cầm một đống đồng xu, vừa đếm vừa đi về phía sofa, “Đóng cửa lại, tôi đang đếm tiền.”
Lý Tư Không cười: “Đếm tiền à? Tiền gì đấy… Sao lại có nhiều ống heo tiết kiệm thế này? Cô ăn no rửng mỡ đi nhét tiền vào ống heo à? Chỗ này là bao nhiêu…”
“Đứng im! Chỗ đó là tôi đếm xong rồi, ba trăm đồng! Không được động vào!”
Lý Tư Không giơ tay lên làm động tác đầu hàng, “Tôi không động vào, không động vào là được chứ gì.”
Cung Ngũ đếm được mười đồng xu lại xếp thành một cột, thấy Lý Tư Không ngây người ngồi đó, cô quát: “Tôi có lòng tốt thu nhận anh thì anh phải làm việc đấy!” Sau đó đưa cho anh ta một ống heo vào tay anh ta, “Đếm đi!”
Lý Tư Không trợn tròn mắt, gật đầu: “Được, tôi đếm.”