Nhạc Mỹ Giảo sinh con cũng không bị vật vã quá lâu, chỉ hơn một tiếng đồng hồ là sinh được, nhanh hơn so với nhiều sản phụ đau đẻ suốt ba bốn tiếng đồng hồ.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa phòng đột nhiên được đẩy ra, y tá đẩy chiếc giường trẻ sơ sinh ra: “Con của Nhạc Mỹ Giảo, là một bé trai.”
Cung Ngũ và Cung Ngôn Đình vội vàng vây lại, một bé trai mũm mĩm đáng yêu được bọc chăn kín người đang nằm trên giường. Cung Ngũ nhìn cậu nhóc, cảm1thấy cậu nhóc không xinh xắn gì hết. Cung Ngôn Đình hỏi: “Y tá, nặng bao nhiêu vậy?”
Y tá đáp: “Vừa tròn bốn cân.”
Cung Ngũ kêu “oa” lên, khi cô sinh ra rất nhẹ cân, rõ ràng là đủ ngày đủ tháng nhưng khi sinh ra lại rất nhỏ giống như đứa bé sinh thiếu tháng, vậy mà thằng nhóc này lại nặng tận bốn cân, đúng là một nhóc con mập mạp mũm mĩm.
Y tá nói: “Tôi phải đưa bé đi tắm, lát nữa sẽ đưa đến phòng bệnh.”
Cung Ngôn Đình và Cung Ngũ vội8vàng tránh ra, hai anh em quay sang nhìn nhau, thấy hơi khó tin khi mình đã lớn thế này rồi mà còn có em trai bé như vậy.
Cung Ngũ quay lại nhìn Công tước đại nhân, vẻ mặt có chút trách nhiệm, “Anh Tiểu Bảo, em làm chị rồi.”
Công tước đại nhân cười gật đầu: “Ừ.”
Lại một lúc nữa trôi qua, cánh cửa phòng sinh được mở ra, Nhạc Mỹ Giảo nằm trên giường được người ta đẩy ra ngoài. Đầu bà mướt mải mồ hôi, mắt nhắm nghiền lại.
Bộ Sinh đi theo sau, sắc2mặt hơi trắng bệch, đi theo đến phòng bệnh.
Cung Ngũ và Cung Ngôn Đình vội vàng đi theo, đến khi họ đi đến phòng bệnh thì cậu nhóc mũm mĩm kia đã được tắm rửa sạch sẽ đặt nằm trên giường rồi.
Cung Ngũ vội chạy đến, đưa tay ra chọc thử mấy cái, cậu nhóc chỉ khẽ động đậy rồi lại ngủ tiếp.
Cung Ngôn Đình sợ cô làm cậu nhóc kia thức giấc nên vội kéo cô ra, “Tiểu Ngũ, em đừng chọc nữa, để cho em bé ngủ.”
Đợi Nhạc Mỹ Giảo ổn định trên giường4rồi, Bộ Sinh mới sang thăm con. Anh ta đã có một đứa con trai để làm người thừa kế của nhà họ Bộ, như vậy cũng khiến cho đám người trong nhà họ Bộ không chăm chăm gây rắc rối cho anh ta nữa. Đứa trẻ này đủ để chặn lại tất cả những nhân tố bên ngoài.
Anh ta cẩn thận sờ lên mặt đứa bé rồi ngẩng đầu lên hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ đặt tên ở nhà cho em bé đi, em thấy gọi là gì hay?”
“Tên ở nhà à, tôi cũng không biết đặt tên gì thì hay, để tôi thử nghĩ xem nào. Này, Bộ Sinh, vậy tên thật của em bé là gì?”
Bộ Sinh cười nói: “Bộ Cảnh Thiên.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Tên thật nghe hoành tráng như vậy, vậy thì tên ở nhà đơn giản thôi. Tôi tên là Tiểu Ngũ, nếu gọi nó là Tiểu Lục thì là theo nhà họ Cung rồi, không được. Tiểu Bát thì thế nào? Nhân tiện để cho chú Út của tôi biết, em trai tôi là Tiểu Bát, chú ấy là Tiểu Cửu, cho chú ấy tức chết luôn!”
Bộ Sinh bật cười thành tiếng, gật đầu, “Được, vậy thì gọi là Tiểu Bát, chọc cho Cung Cửu Dương tức chết luôn.”
Bộ Tiểu Bát vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không thể ngờ được ý nghĩa tên mình từ đâu mà có.
Bộ Sinh nhìn đồng hồ, “Muộn quá rồi, Tiểu Ngũ và Ngôn Đình về nhà ngủ đi, ngày mai lại đến.”
Anh ta gật đầu với Công tước đại nhân vẫn đứng phía sau nãy giờ, không nói nhiều thêm. Cả Cung Ngũ và Cung Ngôn Đình đều đã mệt cả rồi nên vội vàng quay về nghỉ ngơi.
Khi về đến khách sạn đối diện, Cung Ngôn Đình đi theo Công tước đại nhân và Cung Ngũ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ, khi vào thang máy anh ta hỏi: “Tiểu Ngũ, tầng mấy?”
Cung Ngũ trả lời, “Tầng năm.”
Cung Ngôn Đình liếc nhìn Công tước đại nhân, rồi ấn số năm.
Bầu không khí quá yên tĩnh, trong thang máy dường như có thể nghe thấy cả tiếng thở của mọi người. Cung Ngũ ngáp một cái thật dài, mệt đến mức không mở nổi mắt ra nữa.
Công tước đại nhân cúi đầu nhìn cô: “Mệt rồi à?”
Cung Ngũ nghiêng đầu ngả vào vai Công tước đại nhân, ngủ gà ngủ gật.
Thang máy kêu “tinh” một cái rồi dừng lại, đã đến tầng năm, ba người lần lượt đi ra ngoài.
Cung Ngôn Đình đi đến trước cửa phòng mình, “Tiểu Ngũ ngủ ngon.”
“Bye bye anh Tư!” Cung Ngũ vừa ngáp ngủ vừa đi về phía phòng mình, rồi quay người lại nhận lấy tấm thẻ trong tay Công tước đại nhân. “Soạt” một cái, cửa phòng mở ra, Cung Ngũ vừa định đi vào trong phòng thì bên kia Cung Ngôn Đình vẫn đang đứng ở cửa phòng đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ quay đầu lại, “Anh Tư, sao vậy?”
Cung Ngôn Đình nhìn cô, rồi lại nhìn Công tước đại nhân đang đứng sau cô, hỏi: “Anh Phí ở tầng mấy?”
Cung Ngũ ngây người, lập tức nghĩ ra điều gì đó: “Anh Tiểu Bảo không ở đây, chỉ có một mình em ở đây thôi. Buổi tối anh Tiểu Bảo sẽ về nhà.” Cô vội vàng mở cửa phòng mình ra rồi xua tay về phía Công tước đại nhân: “Chúc anh Tiểu Bảo ngủ ngon, bye bye anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân đứng ở cửa, nhìn cô chằm chằm.
Cung Ngũ định đóng cửa lại nhưng Công tước đại nhân cứ đứng đó nên cô không dám đóng cửa, song cô cũng kiên quyết không cho anh vào.
Cung Ngũ mím môi, kiên định đứng ở cửa phòng, Công tước đại nhân vẫn đứng yên bất động.
Cung Ngũ đành phải ra sức vẫy tay: “Bye bye anh Tiểu Bảo, ngày mai gặp lại.”
Cung Ngôn Đình vẫn đứng ở cửa nãy giờ, đặt tay lên nắm đấm cửa, nhìn sang bên kia.
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, còn quỷ dị hơn cả trong thang máy khi nãy.
Cuối cùng Công tước đại nhân khẽ động, anh cười với Cung Ngũ, “Chúc Tiểu Ngũ ngủ ngon, ngày mai anh lại đến thăm em.”
Cung Ngũ lập tức cười nịnh nọt: “Chúc anh Tiểu Bảo ngủ ngon! Anh Tư ngủ ngon!”
Công tước đại nhân xoay người đi về phía thang máy, khi đi qua Cung Ngôn Đình còn gật đầu cười: “Ngủ ngon.”
Cung Ngôn Đình cũng gật đầu: “Chúc anh Phí ngủ ngon.”
Nói xong, anh mở cửa bước vào.
Công tước đại nhân vào thang máy rời đi.