Trong phòng đột nhiên có thêm một người, Cung Học Cần có lòng cảnh giác bẩm sinh, giật mình tỉnh dậy.
Cung Học Cần mở to đôi mắt mờ đục, cố gắng muốn nhìn rõ người trước mặt. Sau khi nhìn rõ, ông cụ mới thở phào một hơi: “Thì ra là Cửu Dương à, buổi sáng bận lắm hả? Sao1lại đến muộn như vậy?”
Cung Cửu Dương kéo ghế ngồi bên cạnh giường.
Cung Học Cần vẫn đang nằm, thấy hắn ngồi xuống, ông cụ cũng chầm chậm ngồi dậy.
“Cửu Dương à, muộn như vậy con đến là có chuyện gì sao?”
Cung Cửu Dương tươi cười, ngả lưng tựa vào ghế, tỏ vẻ nhàn nhã, bắt tréo chân, “Có một chuyện8con đã để trong lòng rất lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi. Nhưng nếu như bây giờ con còn không hỏi, sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.”
Cung Học Cần nhìn hắn, một lúc lâu sau, ông ta mới hỏi: “Con là đứa con trai nhỏ nhất của ba, cũng là đứa con ba yêu thương nhất.2Từ nhỏ đến lớn có chuyện gì ba không chiều con chứ? Nói đi, có chuyện gì?”
Cung Cửu Dương mỉm cười, hỏi: “Con muốn biết, mẹ con mất như thế nào?”
Sắc mặt Cung Học Cần không thay đổi, ông ta trả lời: “Chuyện này năm xưa con cũng đã từng hỏi ba. Mẹ con bị bệnh mà qua đời. Ba4đã chi rất nhiều tiền để chữa chạy cho mẹ con, nhưng cuối cùng tâm thần của mẹ con vẫn không bình thường…”
“Vậy sao? Rốt cuộc là mẹ con mất vì bệnh hay là bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bị hành hạ mà chết?”
“Cửu Dương, con nói thế là có ý gì? Lẽ nào con không tin lời ba nói?” Cung Học Cần ngẩng đầu nhìn hắn, “Lẽ nào ba còn có thể lừa con sao?”
Cung Cửu Dương thở dài, “Ba, ba cho rằng nếu như con không có bằng chứng, con sẽ đến hỏi lại ba sao?” Hắn móc một quyển nhật ký dày cộp từ trong túi áo khoác gió ra, vứt thẳng đến trước mặt Cung Học Cần, “Đây là quyển nhật ký con tìm được trong nhà một người được thuê chăm sóc mẹ con đã qua đời. Con cháu của người đó đã đọc nội dung của quyển nhật ký này cho nên vẫn luôn cất giữ nó, cho đến ngày con tìm đến cửa. Đây là quyển nhật ký do chính tay mẹ con viết. Ba có muốn xem rốt cuộc trước lúc mất mẹ con đã phải trải qua những gì không?”
Sắc mặt Cung Học Cần lập tức xám xịt lại, “Cửu Dương, từ nhỏ đến lớn, ba đối xử với con như thế nào? Con thà tin vào những lời lẽ hoang đường, cũng không tin lời ba nói?”
Cung Cửu Dương nở nụ cười cay nghiệt: “Ba không mở ra xem, sao biết được là bên trong viết những lời lẽ hoang đường?”
Cung Học Cần đấm mạnh xuống giường: “Mẹ con mắc chứng rối loạn tâm thần giai đoạn cuối…”
Cung Cửu Dương cười lạnh thành tiếng: “Rối loạn tâm thần?” Hắn gật đầu, cười khẩy: “Ba có muốn xem thời gian ghi chép và độ dày của cuốn nhật ký này không? Hay là nói thời gian hai mươi năm đã quá lâu rồi, trí nhớ của ba cũng đã kém đi, nhớ lầm?”
Cung Học Cần nghiêm mặt: “Cửu Dương, con cũng biết đã qua nhiều năm như vậy, truy cứu chuyện trước kia có lợi gì cho con chứ?”
Cung Cửu Dương đột nhiên nói to: “Con cần lợi ích gì chứ? Ba đưa mẹ con đang khỏe mạnh bình thường đến bệnh viện tâm thần, giày vò bà ấy đến phát điên khiến bà ấy cuối cùng đã tự sát. Ba còn hỏi con có lợi gì ư?”
Cung Học Cần tái mặt, “Con thì hiểu cái gì chứ? Chỉ dựa vào một quyển nhật ký…”
“Con đương nhiên hiểu rồi.” Cung Cửu Dương cười, “Con hiểu mẹ con. Bà ấy là một người ngay cả ngủ cũng muốn mình phải trông thật tao nhã, sao con lại không hiểu chứ? Bà ấy bị ốm đến bệnh viện khám bệnh cũng phải trang điểm kỹ càng, ba đoán con vội quay về nước ngay trong đêm phát tang để làm gì? Con mở lắp quan tài lạnh lẽo, kiểm tra thân thể của mẹ con. Móng tay bà không được gọt giũa ngay ngắn, bên trong còn đầy chất bẩn màu đen. Trước ngực và sau lưng bà ấy chi chít vết thương tích lũy trong thời gian dài. Ngón chân bị biến dạng nghiêm trọng do bị giẫm đạp lâu ngày gây nên. Ba biến một người bình thường thành một người bị bệnh tâm thần. Ba có cho người mặc cho bà ấy quần áo có sạch sẽ thế nào đi nữa cũng không thể che đậy được những đau khổ bà ấy phải gánh chịu… Đúng là phần sau của cuốn nhật ký viết rất lộn xộn, thậm chí con biết được bà ấy bắt đầu phát điên từ khi nào. Sau đó, bà ấy không còn nhớ nổi tên con nữa, bà ấy chỉ biết làm theo bản năng, chỉ biết viết một chữ chết… Phải trải qua đau khổ thế nào mới khiến cho bản năng của một con người thay đổi từ muốn sống thành muốn chết chứ?”
Cung Học Cần bắt đầu ho sù sụ. Ông ta ra sức đấm vào giường, “Đó là do bà ta tự chuốc lấy… Bà ta tự chuốc lấy… Mẹ con là một người phụ nữ lẳng lơ, lăng nhăng. Bà ta vụng trộm sau lưng ba, trong nhà không biết có bao nhiêu người nhìn thấy…”
Cung Cửu Dương cười khẩy: “Ba có nhìn thấy tận mắt không?”
“Anh Cả và anh Tư con đều nhìn thấy tận mắt…”
“Ba có nhìn thấy tận mắt không?” Cung Cửu Dương cất cao giọng, “Con chỉ hỏi ba, ba có nhìn thấy tận mắt không?”
Cung Học Cần gào lên, “Nếu như chính mắt ba nhìn thấy, ba sẽ tự tay bóp chết bà ta!”
“Cho nên ba không gì thấy gì cả, chỉ dựa vào lời nói suông của anh Cả và anh Tư liền cho rằng mẹ con ngoại tình?” Cung Cửu Dương cười lạnh: “Ba yêu quý của con đúng là tinh tường sáng suốt mà! Con mới thấy người ra sức cưa sừng trên đầu, chứ chưa thấy ai liều mình tự cắm sừng lên đầu!”
“Con hiểu cái gì chứ?” Cung Học Cần vẫn quát lớn: “Người đàn bà đê tiện đó còn chết không chịu thừa nhận, ba có thể làm gì? Giết bà ta ư? Giết ba ta rồi thì con sẽ thế nào? Ba hận bà ta nhưng con là con trai ba!”
Cung Cửu Dương nói: “Ba có tư cách gì hận bà ấy? Ba bắt một người phụ nữ trong sạch phải chịu tội danh vụng trộm, ba còn mặt mũi hận bà ấy sao? Bắt gian phải bắt tại trận, ba chỉ dựa vào mỗi câu nói của anh Cả và anh Tư nói bà ấy đi sớm về muộn, đi ra từ nhà người khác thì cho rằng bà ấy vụng trộm?” Hắn cúi người nhìn Cung Học Cần, nói: “Giống như con, bị ba chặn ở trong phòng, tận mắt nhìn thấy con và vợ nhỏ của ba lột sạch đồ, còn ngủ với nhau không phải chỉ một hai lần, đó mới gọi là vụng trộm, ba hiểu chưa?”
Cung Học Cần tức giận cả người run rẩy: “Cửu Dương, con…”
Cung Cửu Dương lại ngồi xuống: “Con trước giờ vẫn vậy, không phải ba vẫn biết thế sao? Bây giờ con chỉ hận, sao năm xưa mẹ con không thực sự đi ngoại tình với ai đó, như vậy cũng không uổng bà ấy bị người ta hắt cho một chậu nước bẩn!”
Ngực Cung Học Cần phập phồng dữ dội, ông ta chỉ vào Cung Cửu Dương: “Hôm nay con đến… chính, chính là muốn làm ba tức chết ư?”
Cung Cửu Dương cúi đầu mỉm cười, nụ cười nham hiểm mang theo sự mỉa mai: “Sao có thể chứ, ba là ba con, sao con có thể làm chuyện khiến ba tức giận như được chứ? Con chỉ đến nghe ngóng chút chuyện của mẹ con. Phản ứng của ba đã cho con biết những gì viết trong nhật ký đều là thật. Tức là người ba đáng mến của con chính là tên đầu sỏ giết chết mẹ con.”
Cung Học Cần há miệng thở dốc, “Con… Con… Người đâu… Mau đến đây…”
Cung Cửu Dương chậm rãi nói: “Con ở đây, bọn họ ai dám tiến vào chứ? Ba đừng kêu nữa, sẽ không có ai đến đâu. Đừng kích động. Nào, hai ba con ta nói chuyện phiếm đi. Đã đến nước này rồi, có những lời cứ nói thẳng, đừng vòng vo.”
Cung Học Cần nhìn hắn chằm chằm: “… Ba chưa từng đối xử thờ ơ với con đúng không? Con là con trai ba, lẽ nào ba đối xử với con không tốt sao?... Khụ khụ khụ…”
“Tốt, thật sự là quá tốt! Chính bởi vì quá tốt, cho nên bây giờ ba mới sống sờ sờ ngồi đây nói chuyện với con. Đương nhiên, những chuyện này đều là sau khi nghi ngờ con có phải là con ruột của ba không, quá trình xét nghiệm ADN đó quá dài. Ba chắc ba đã quên có một khoảng thời gian ba nhìn con giống như nhìn thấy cái gai trong mắt. Nhưng may mà sau khi chứng minh xong, chắc chắn con là con ba, ba lại tìm mọi cách đưa con ra nước ngoài, chính là để duy trì bộ mặt đáng thương và lòng tự trọng của ba. Ba tìm mọi cách cách đưa mẹ con vào viện tâm thần để bà ấy chịu sự giày vò cả thể xác lẫn tâm hồn vì nhớ thương con, đau đớn nhân lên gấp bội.”
Cung Học Cần vô thức rụt người về phía sau: “Con… Con muốn làm gì? Ta nuôi con lớn, lẽ nào con muốn giết ta ư?”
Cung Cửu Dương thở dài: “Chuyện ba từng làm ra, sao con có thể lặp lại được? Lúc mất chắc chắn mẹ con rất tuyệt vọng, rất hận ba. Sao con có thể biến bản thân mình thành loại người mà mẹ con căm ghét được chứ?”
Cung Học Cần cảnh giác hỏi: “Rốt cục con muốn làm gì?”
Cung Cửu Dương cười: “Ba thật biết nói đùa, con có thể làm gì được chứ? Con chỉ hỏi những chuyện liên quan đến mẹ con, tiện thể tâm sự với ba giống thế này thôi.:
“Mẹ con vụng trộm là sự thật. Con đừng để bị người khác lừa…”
“Con cướp người phụ nữ của ba mới là sự thật. Thôi bỏ đi, dù sao người cũng đã chết rồi, con cũng chỉ muốn đến hỏi chuyện cho rõ, không cần nhắc thêm nữa. Nào, chúng ta tiếp tục nói đến chuyện nhà họ Cung.”
Cung Học Cần vẫn trưng ra bộ mặt cảnh giác, không biết hắn muốn nói gì: “Muộn lắm rồi, con về trước đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
“Thế sao được chứ?” Cung Cửu Dương nói, “Chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi. Ngộ nhỡ ngày mai ba mất rồi thì con tìm ai nói chuyện chứ?”
Cung Học Cần vội vàng thò tay muốn ấn chuông ở đầu giường, “Bảo con quay về trước thì con về đi! Ngày mai hãy nói…”
Cung Cửu Dương chỉ cười, “Ba không cần phải căng thẳng. Con là con trai ba, còn sợ con ra tay với ba sao? À, cũng không đúng, dù sao đến vợ ba ba cũng ra tay giết hại, có vẻ trên đời này cũng không có cái gì là không có khả năng.”
Cung Học Cần vội vén chăn ra, muốn xuống giường gọi người. Cung Cửu Dương giơ tay đỡ thân thể ông cụ ấn xuống giường, “Sức khỏe của ba vừa mới tốt lên, vẫn nên nằm im bất động thì tốt hơn. Ba có cần gì thì cứ nói với con, con truyền đạt giúp ba.”
Đôi mắt Cung Học Cần trợn trừng, “Ba không cần gì cả, ba chỉ muốn ngủ thôi!”
“Ba sợ gì chứ? Chỉ là nói chuyện thôi mà. Con sợ để lỡ ngày hôm nay, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ánh mắt Cung Học Cần lộ ra sự sợ hãi. Ông cụ hiểu rõ đứa con này của mình hơn ai hết, tính cách hắn nghĩ sao làm vậy. Ông cụ sợ Cung Cửu Dương kích động lên bóp chết mình thật.
“Tài sản nhà họ Cung chắc là tâm huyết tích góp cả đời của ông nội và ba. Hôm nay, nhà họ Cung thành ra thế này, ba có đau đớn chút nào không? À mà đúng rồi, suýt nữa thì con quên nói với ba, thằng Cả và thằng Hai con anh Tư nhà chúng ta tối qua đã bị bắt. Ba biết chuyện này chưa?”
Mắt Cung Học Cần lập tức mở lớn: “Con nói cái gì?”
Cung Cửu Dương nhìn biểu cảm của ông cụ, nhún vai: “Xem ra ba vẫn chưa biết. Chuyện này phải làm sao mới được đây? Thật sự bị bắt rồi, buôn lậu hàng cấm. Nghe nói là buôn lậu súng biến hình. Gan của hai thằng đó cũng lớn ghê, chuyên vận chuyển hàng cho nhà họ Lâm buôn bán điện thoại ấy. Con thắc mắc sao mới qua Tết được hai tháng mà hạng mục đó lại được tiếp tục vận hành. Con còn cho rằng chúng gặp được nhân vật tầm cỡ nào giúp đỡ, ai ngờ lại đi buôn lậu…”
Cung Học Cần ôm chặt ngực: “Không thể nào…”
Cung Cửu Dương thương hại nhìn ông cụ: “Ba nghĩ như vậy là đúng rồi, sẽ có lợi cho sức khỏe của ba. Nhưng báo chí Thanh Thành thì không có lạc quan như ba nghĩ, đã sớm đưa tin nháo nhào cả lên. Việc kinh doanh của cả nhà họ Cung đều bị ảnh hưởng. Ba không thấy đợt này các anh con đến thăm ba ít à? Lẽ nào ba thực sự cho rằng bọn họ bận túi bụi sao? Chỉ cần là người nhà họ Cung thì đều phải chịu sự điều tra của cảnh sát. Ngoài Tiểu Ngũ đã ra nước ngoài học từ lâu và con nhóc đầu sỏ hại anh Tư nằm viện Cung Ngôn Thanh ra, những người khác đều bị điều tra. Danh tiếng tốt đẹp cả đời của ba sau khi bị dính líu đến pháp luật chỉ e rằng trận sóng gió này có tiền cũng không ém xuống được.”
“Không thể nào…”
“À, đúng rồi, còn một chuyện nữa con quên không nói với ba. Mấy tháng nay ba nằm viện, tiền của ba đã tăng gấp mấy lần, cũng đủ tiền chữa bệnh cho ba. Nhưng có một việc con vẫn cần ba giúp đỡ, ba có muốn ký thủ tục ly hôn với cô vợ nhỏ của ba không? Bằng không ngày nào đó con muốn kết hôn với cô ấy, không phải cô ấy sẽ vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng sao?”
Lúc Cung Cửu Dương nói câu này, nụ cười trên mặt vô cùng kì quái và nham hiểm.
“Di chúc của ba đã được lập lâu rồi, cũng không cần phiền ba sửa di chúc đâu.”
“Ngoài ra, con còn phải nói với ba một tiếng. Dù sao đồ của người khác thì vĩnh viễn vẫn là của người khác. Không phá hủy hết những thứ vốn có sao chứng minh con có đầu óc kinh doanh hơn ba và ông nội chứ?” Cung Cửu Dương nhìn gương mặt càng ngày càng tái của Cung Học Cần, “Ba đừng nhìn con bằng ánh mắt đó. Con trước giờ vẫn vậy, không phải ngày đầu tiên ba biết chuyện này. À, đúng rồi, chuyện của nhà anh Tư có phải ba thấy loạn nhất không? Bởi vì anh Tư nhiều chuyện nhất, bản lĩnh đâm bị thóc chọc bị gạo cũng nhỏ, không xử lý anh ta sao xứng với người mẹ đã bị hành hạ đến chết của con chứ?”
“Là con? Thì ra là do con giở trò…” Cung Học Cần nhìn Cung Cửu Dương chằm chằm.
Cung Cửu Dương tặc lưỡi lắc đầu, “Ba đừng võ đoán thế chứ, cái gì mà là con chứ? Khi Bộ Sinh thay người phụ nữ của hắn trừng trị anh Tư, con chỉ thuận nước đẩy thuyền chút thôi. Song Lý Nhất Địch của Thiết Yến lại ngứa mắt gia đình anh Tư, muốn loại bỏ cái gai trong mắt này đi. Còn con chỉ ngồi làm ngư ông đắc lợi mà thôi. Mẹ con vẫn còn đang ở trên trời nhìn xuống, con cũng không muốn khiến bà ấy thất vọng đâu. Sau này, ba gặp được mẹ con, nhớ cho con gửi lời hỏi thăm đến bà ấy nhé.”
Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.