Công Tước

Chương 468: Giao phó của bạn cũ .2

Một buổi tối Nhạc Mỹ Giảo thận trọng nói: “Ba, mẹ, trước giờ con luôn xem Nhạc Dương là anh trai, lớn lên con không muốn gả cho anh trai.”

Lúc đó cả Triệu Tùng, Nhạc Trọng Xuân đều rơi đũa. Nhạc Mỹ Giảo hiểu được một phần sự tức giận của bọn họ nhưng lại không hiểu hoàn toàn, mãi đến sau này bà mới biết, lời từ chối của bà có nghĩa là nếu sau này bà đủ mười tám tuổi thì nhà họ Nhạc phải làm theo lời hứa1trước đó trả lại toàn bộ tài sản cho bà. Lúc đó có luật sư và vài người bạn khác chứng kiến, Nhạc Trọng Xuân không thể không suy nghĩ đến thể diện và danh dự. Nhưng thực tế là nhà họ Nhạc cơ bản không muốn trả lại, nên bọn họ muốn tạo ra một kết cục hoàn hảo nhất là Nhạc Mỹ Giảo gả cho Nhạc Dương, người một nhà, những thứ như tài sản thì không cần lo lắng.

Nhạc Mỹ Giảo bị hù doạ run rẩy trên bàn,8bà cảm thấy bản thân có thể không hỏi đến chuyện tài sản nhưng bà có quyền nói ra suy nghĩ của mình.

Tối hôm đó Triệu Tùng nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi Nhạc Mỹ Giảo nói nuôi nhầm thứ lang sói, vô ơn bạc nghĩa.

Nhạc Mỹ Giảo mím môi, ban đầu là cúi đầu đứng yên, sau đó là kiên quyết hỏi: “Người ngoài đều nói những thứ nhà ta ăn, mặc, nhà chúng ta ở, xe chúng ta đi đều là của ba ruột của con để lại,2có đúng không?”

Nhạc Trọng Xuân tát bà một cái: “Giờ mày muốn tính tiền tính bạc với tao đúng không? Mày cảm thấy cái gì cũng là của mày? Ba ruột mày? Mày có ba ruột sao? Tao chính là ba ruột của mày! Tao nuôi mày lớn như vậy, mày không biết cảm kích, ngược lại đi nghe những lời lung tung mà người khác nói sao?”

Nhạc Mỹ Giảo bị tát ong đầu, nhìn Nhạc Trọng Xuân, gương mặt sưng đỏ, quật cường hỏi: “Ba, ba thề với ba mẹ4ruột đã mất của con, trước khi ba con mất có để lại tài sản cho con hay không? Bây giờ ba nói thì con sẽ tin, sau này con sẽ không hỏi nữa, ba phải nói sự thật, rốt cuộc là có hay không?”

Nhạc Trọng Xuân bị cô chọc tức đến run người, nhưng cũng bị cô nhìn đến chột dạ, Triệu Tùng ở bên cạnh nói: “Không có! Lời của ba mày mày không tin, lại đi tin lời người ngoài sao? Bọn họ thấy nhà chúng ta sống tốt nên đố kỵ với chúng ta, giở trò ly gián…”

Nhạc Mỹ Giảo vẫn nhìn Nhạc Trọng Xuân, “Con muốn nghe ba nói, ba, ba nói đi rốt cuộc là có hay không? Chỉ cần ba nói sự thật, sau này con sẽ không hỏi nữa.”

Sắc mặt Nhạc Trọng Xuân u ám, lúc đó ông ta đã là hiệu trưởng, thể diện rất lớn, nhìn thấy bản thân bị một đứa trẻ ép thành như vậy, ông ta cắn răng nói: “Mày đừng nghe người ngoài nói lung tung!”

Nhạc Mỹ Giảo ngước quai hàm, nhìn ông ta: “Vậy là không có đúng không?” Bà xoay người đi vào phòng, lấy một xấp giấy trong tủ bên cửa ra, hỏi: “Đây là cái gì? Bây giờ con không chỉ biết chữ mà còn đọc hiểu được nội dung, đây là cái gì?”

Nhạc Trọng Xuân nhìn qua mới phát hiện thì ra tài liệu mà bọn họ không nhớ đã để ở đâu đã bị cô lấy đi.

Ông ta lập tức nói: “Mỹ Giảo, mày đang tuổi đi học, học cái gì không học, đi học lấy trộm đồ của người khác?”

“Con khiến ba thất vọng? Còn ba thì sao?”

Chuyện này xem như là rạn nứt đầu tiên của bọn họ, vì trong thời gian nửa năm tiếp theo, cả nhà Nhạc Trọng Xuân, ngoài việc nói với người ngoài Nhạc Mỹ Giảo muốn gả cho Nhạc Dương, bọn họ còn bắt đầu tỏ ra vô ý tiết lộ rằng Nhạc Mỹ Giảo tay chân không sạch sẽ, thường lén trộm đồ trong gia đình.

Khi Nhạc Mỹ Giảo vào năm hai, trong một lần đi dạo ở cửa hàng quần áo cùng bạn bè, bà được một phó tổng giám đốc của công ty thời trang kiêm chủ cửa hàng đó nhìn trúng, mời bà đến công ty bọn họ tham gia huấn luyện. Đó là lần đầu tiên Nhạc Mỹ Giảo tiếp xúc với nghề người mẫu. Trước kia bà chưa từng cảm thấy chiều cao của mình lại có ưu thế trong lĩnh vực này, vì bà còn cao hơn cả các bạn nam cùng lớp nên bà rất tự ti, cũng vì thế mà các bạn nam trong trường chẳng ai theo đuổi bà. Sau khi Nhạc Mỹ Giảo dùng đầu óc có hạn của mình suy đi nghĩ lại, bà quyết định chấp nhận lời mời của vị phó tổng giám đốc kia.

Dù sao bà cũng không muốn ở mãi nhà họ Nhạc chịu sắp đặt của họ.

Mâu thuẫn giữa bà và nhà họ Nhạc cuối cùng cũng bùng nổ vì chủ kiến đầu tiên của Nhạc Mỹ Giảo khi trưởng thành.