Lý Nhất Địch thở dài: “Đại Bảo, Tiểu Ngũ chỉ nói thôi, em ấy không làm đầu, em đừng sợ” Cung Ngũ đã biết chuyện Yên Đại Bảo sợ bẩn từ lâu, cho nên cô nảy ra ý nghĩ xấu xa đánh nhau không thắng cũng chả sao, làm cô ấy ói mửa chết cũng không tệ. Cung Ngũ tự cầm gậy đánh một mình, sau khi Yến Đại1Bảo khóc một trận thì đi cùng Lý Nhất Địch, “Tiểu Ngũ, tới phải đi chơi với anh Bánh Bao, tớ không thèm để ý cậu nữa, hứ!” Cung Ngũ vẫy tay: “Yến Đại Bảo bái bai, chơi vui nha.” Cô tự mình chơi một lúc, vì cô đánh quá hay nên rất nhanh chóng có người chủ động đến bắt chuyện muốn đánh bóng với cô. Đương nhiên8còn bao gồm cả việc vì cô xinh xắn. Đang đánh với khí thế ngất trời, Yến Đại Bảo cầm sữa chua chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh Cung Ngũ cùng người ta nói chuyện vô cùng sôi nổi, cô lập tức hít một hơi lạnh, vội vàng lấy điện thoại ra chụp hình lại gửi cho Công tước đại nhân: [Anh, anh xem Tiểu Ngũ này!] Yến Đại2Bảo rất biết chọn thời cơ, đúng lúc Cung Ngũ đang nói chuyện với người ta, hiện trường vốn chẳng có gì, chỉ là giao lưu bình thường, nhưng với góc chụp khác đi, bức ảnh đó lập tức trở nên mập mờ rất nhiều. Nếu Cung Ngũ biết cái loa di động Yến Đại Bảo lại tố cáo, nhất định sẽ muốn nhào tới cắn chết cô ấy,4nhưng đáng tiếc là cô không biết, cô vẫn đang khom lưng nghiêm túc đánh bóng. Sau khi Yến Đại Bảo gửi hình đi, Công tước đại nhân lập tức gọi điện thoại lại cho Yến Đại Bảo, “Đại Bảo và Tiểu Ngũ ăn cơm chưa?” “Tiểu Ngũ nói cậu ấy không đói, muộn chút nữa sẽ ăn, còn em đang uống sữa. Tiểu Ngũ đang đánh bi-a với người khác, anh phải giáo huấn cậu ấy” “Đại Bảo và Tiểu Ngũ sao không đến Hoàng Triều?” Yến Đại Bảo: “...” Lẩm bẩm cả buổi không nói ra nguyên nhân, Công tước đại nhân hỏi: “Đại Bảo và Tiểu Ngũ có phải lại đánh nhau với người khác không, nên không dám về nhà?” “Không có, em và Tiểu Ngũ rất ngoan. Anh, em cúp máy đây, Tiểu Ngũ kêu em qua đó. Bái bai anh!” Công tước đại nhân: “...” Còn không nói sự thật, ngoan? Haha, ngoan chỗ nào? Hai cô bé này muốn lên trời sao? Cúp máy, Yến Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm. Anh thật đáng sợ! Tại sao vừa đoán đã biết ngay cô và Tiểu Ngũ đánh nhau chứ? Lý Nhất Địch đi tới ôm lấy vai cô, hỏi: “Đại Bảo đang làm gì thế?” Yến Đại Bảo nói nhỏ: “Hình như anh em biết chuyện em và Tiểu Ngũ đánh nhau... Sao anh ấy lại có thể đoán ra nhanh như vậy?” Lý Nhất Địch cười thầm, hai đứa đánh nhau thế nào đánh với ai nguyên nhân vì sao mọi chuyện đều truyền đến tại cậu ấy đầu tiên, cậu ấy có thể không biết sao? Anh ta giơ tay nhéo mũi Yến Đại Bảo, “Có phải Đại Bảo lại nói dối không? Vậy thì thảm rồi, anh của Đại Bảo chắc chắn đã biết rồi...” Lý Nhất Địch còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã vùi đầu vào lòng anh ta, “Anh Bánh Bao phải bảo vệ em đó!” Lý Nhất Địch mỉm cười xoa đầu cô: “Ừ, anh sẽ bảo vệ Đại Bảo” Cung Ngũ đang đánh ván thứ hai với người ta. Người có kỹ thuật cao đi đến đâu cũng thành tiêu điểm, vừa bắt đầu chỉ có hai người đánh, sau đó bên cạnh liền có rất nhiều người đến đứng xem. Mọi người thì thầm bàn tán với nhau làm sao mới có thể đánh một gậy mà kết thúc cả ván. Yến Đại Bảo vừa nhìn thấy có náo nhiệt, liền buông tay Lý Nhất Địch ra, tung tăng chạy tới, “Tiểu Ngũ, tớ cổ vũ cho cậu!” “Tiểu Ngũ cố lên! Tiểu Ngũ cố lên!” Cung Ngũ rất ghét mất mặt, giả vờ không nhận ra cô ấy, nhưng Yến Đại Bảo cứ chạy vòng quanh co, Cung Ngũ không thèm nói lời nào. Mọi người xung quanh xem náo nhiệt, nhìn thấy một cô bé mắt vô hồn đánh bi-a, một cô bé khác lại như bọ chét nhảy nhót bên cạnh, không ngừng hét cố lên. Nếu không phải trồng Yến Đại Bảo có khí chất cao quý thì nhất định đã sớm có người bảo cô ấy dừng lại. Khi đánh bóng cần phải yên lặng tĩnh tâm, tiếng ồn như vậy rất phiền người khác, cũng rất ảnh hưởng đến việc lựa chọn thế đánh. Lý Nhất Địch đi ra sau lưng Yến Đại Bảo, giơ tay đưa cho cô một ly nước ấm, “Uống chút nước đi, nếu không sẽ bị đau cổ đấy” Yến Đại Bảo uống một ngụm nước Lý Nhất Địch đưa qua rồi đẩy ra, Lý Nhất Địch nói: “Uống thêm năm ngụm nữa đi!” Vì thế Yến Đại Bảo vừa uống vừa đếm, uống đủ năm ngụm thì có đánh chết cũng không uống nữa, lại hét: “Tiểu Ngũ cố lên! Tiểu Ngũ cố lên!” Lý Nhất Địch đưa ly nước cho người đứng sau lưng, đứng sau Yến Đại Bảo nhìn cô nhảy nhót. Động tác đút nước của Lý Nhất Địch lập tức khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ không dám lên tiếng, cũng vui mừng vì lúc nãy bản thân không đứng ra bảo cô bé đó im lặng. Rõ ràng là Lý Nhất Địch đang bảo vệ cô bé đó, hoặc có thể nói thật ra Lý Nhất Địch muốn cho mọi người biết, là anh ta dung túng cho cô bé đó làm ổn. Cung Ngũ tiếp tục điều chỉnh thế trận, cho đến bây giờ hai bên vẫn chưa ai đánh vào. Cả hai bên đều đang điều chỉnh cục diện bóng của mình vào vị trí tốt nhất, nhân tiện phá hủy thế cục mà đối phương hao tâm tổn sức tính kế bày ra để có thể tranh thủ cơ hội đánh một gậy dọn sạch bàn. Yến Đại Bảo nhìn mà vô cùng sốt ruột, “Tiểu Ngũ đánh vào đi! Đánh vào đi Tiểu Ngũ, sao cậu cứ dây dưa thế?” Cung Ngũ thở một hơi thật dài, thật muốn bịt miệng Yến Đại Bảo lại! Đối thủ điều chỉnh xong thì đến lượt Cung Ngũ, Cung Ngũ chậm rãi đi vòng quanh bàn cờ một vòng, dùng gậy ước lượng bóng khó vào nhất, quyết định chiếm lấy thời cơ trước, bắt đầu đánh bóng vào. Một bị, hai bị, ba bị... Yến Đại Bảo kích động kêu lên: “Tiểu Ngũ thật giỏi! Tiểu Ngũ vô cùng giỏi! Tiểu Ngũ sao cậu lại lợi hại như vậy?” Cung Ngũ âm thầm tiếp nhận sự gào thét cổ vũ của cô, tiếp tục đánh bóng vào. Sau nửa tiếng anh đánh tôi đánh, Cung Ngũ cuối cùng cũng dọn sạch bàn, người đứng xem xung quanh đều vỗ tay kết thúc ván này. Yến Đại Bảo: “Woa woa woa woa... Tiểu Ngũ cậu thật là giỏi!” “Yến Đại Bảo, cậu ồn ào quá!” “Người ta cổ vũ cho cậu mà!” Yến Đại Bảo vui vẻ nói: “Tiểu Ngũ giỏi nhất!” Người trẻ tuổi vừa xem cô đánh bóng lúc nãy đi qua, “Cô có thể để lại số điện thoại được không? Lần sau tôi sẽ hẹn cô đánh tiếp” Cung Ngũ vừa định lấy điện thoại ra cho đối phương số, Lý Nhất Địch đột nhiên mở miệng: “Ngại quá, cô ấy thỉnh thoảng mới đến nên không tiện lắm” Người trẻ tuổi liếc nhìn Lý Nhất Địch, có chút nghi ngờ nhìn Cung Ngũ, gật đầu: “Mạo muội rồi” rồi vội vàng xoay người bỏ đi. Cung Ngũ trợn tròn mắt, ngại ngùng nhét điện thoại vào lại. Lý Nhất Địch hỏi: “Bây giờ hai cô bé dễ thương cảm thấy đói chưa?” Yến Đại Bảo nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Tiểu Ngũ cậu đói chưa?” Cung Ngũ gật đầu: “Chúng ta đi ăn đi!”