Khi ăn cơm, Cung Ngũ cảm thấy bầu không khí không ổn cho lắm. Bộ Sinh mặt cứng đờ, Nhạc Mỹ Giảo cũng lạnh mặt, hai người lẳng lặng ăn cơm không1nói năng gì. Cô lén liếc nhìn, phát hiện Bộ Sinh vẫn gắp thức ăn vào bát mẹ mình, tuy không nói gì nhưng vẫn làm những chuyện nên làm. Nhưng Bộ8Sinh gắp gì Nhạc Mỹ Giảo lại ném cái đó ra, dùng đũa thìa gẩy hết lại vào địa, nhất quyết không ăn. Cung Ngũ cúi đầu bới thức ăn, có khi2nào cô không nên ở đây hay không nhỉ? Bộ Sinh gắp cho bà miếng cá đã nhặt sẵn hết xương, nhưng bà cứ nhất quyết bỏ ra rồi tự mình gắp4miếng khác. Cung Ngũ quyết không ngẩng đầu lên, Nhạc Mỹ Giảo ăn nửa bát cơm liền buồng bát đũa xuống, đứng dậy định đi, Bộ Sinh đã đuổi theo: “Nhạc Mỹ Giảo, em ăn hết cơm đi đã!” Nhạc Mỹ Giảo không thèm đếm xỉa đến lời nói của Bộ Sinh, bị anh ta kéo lại, “Nhạc Mỹ Giảo!” Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng nói, “Tôi muốn đi vệ sinh mà cũng không được à?” Bộ Sinh: “...” Khóe miệng anh ta hơi giật, buông tay ra. Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta một cái rồi đi vào nhà vệ sinh. Bộ Sinh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, năm phút sau chưa thấy bà ra, anh ta liền gõ cửa: “Mỹ Giảo!” Nhạc Mỹ Giảo gào lên: “Đang đi vệ sinh, cậu gõ cửa làm gì hả?” Bộ Sinh liếm môi, nghe thấy có tiếng nói liền yên tĩnh trở lại. Năm phút nữa trôi qua, Nhạc Mỹ Giảo vẫn chưa ra ngoài, Bộ Sinh lại gõ cửa, “Mỹ Giảo!” “Cậu bị điên à?” Nhạc Mỹ Giảo tức giận đùng đùng, “Cậu ăn cơm của cậu đi không được à?” “Sao em đi lâu thế?” “Tôi thấy khó chịu” Nhạc Mỹ Giảo vuốt tóc, ngồi trên bồn cầu, nhắm chặt mắt lại. Bộ Sinh lập tức đứng dậy, hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu?” “Tôi thấy khó chịu ở khắp nơi, tôi bị cậu chọc tức đấy!” “Mỹ Giảo, rốt cuộc là em thấy khó chịu ở đâu?” Nhạc Mỹ Giảo thở dài, thực sự bà đã phục anh ta sát đất, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tôi bị đi ngoài” Bộ Sinh quay đầu lại: “Đi gọi bác sĩ đến đấy!” Nhạc Mỹ Giảo ra khỏi nhà vệ sinh đã bị bác sĩ hỏi này hỏi nọ, bà nổi giận gào lên với Bộ Sinh: “Cậu có để cho tôi ăn cơm nữa không hả?” Bộ Sinh cho người mang cơm canh đi hâm nóng, “Kiểm tra xong rồi ăn” Nhạc Mỹ Giảo đành phải để bác sĩ hỏi một hồi, thậm chí còn phải hồi tưởng lại xem sáng nay và trưa nay đã ăn những gì, chỉ sợ ăn phải thứ gì đó bị hỏng. Tuy bác sĩ chỉ quan sát qua nhưng Bộ Sinh vẫn nhấn mạnh yêu cầu về vấn đề đồ ăn, còn đặc biệt cho người kiểm tra hàng ngày, không đạt yêu cầu thì không được. Cung Ngũ cắn đũa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bên kia, ăn cơm như một chú ốc sên, chỉ muốn nhìn ra được xem rốt cuộc mẹ cô và Bộ Sinh có chuyện gì, chẳng lẽ vừa rồi khi vào trong phòng họ đã đánh nhau rồi hay sao? Mẹ cô nhìn có vẻ vẫn ổn, nhưng mặt Bộ Sinh không được tốt lắm, chẳng lẽ vừa rồi bị mẹ có tặng cho một cái bạt tai à? Cung Ngủ không dám hỏi, quyết định ăn nhanh cho xong rồi về phòng đọc sách, ngày mai cô phải thi rồi. Sau khi ăn cơm xong, ai bận rộn làm việc của người đó. Nhạc Mỹ Giảo ngồi vào trong phòng, cầm ví tiền của mình rồi lấy tiền ở bên trong ra sắp xếp lại, xếp chỉnh tề từ lớn đến bé dần, từng mép từng góc tờ tiền đều phẳng phiu ngay ngắn. Khi đang cầm cuốn sách cố đè mép tờ tiền, Bộ Sinh đẩy cửa bước vào phòng, nhìn động tác của bà liền hỏi: “Em lại làm gì thế?” “Không cho xem ti vi không cho cầm điện thoại, tôi đếm tiền cũng không được à?” Bộ Sinh: “...” Nhìn ví tiền trong tay bà, đột nhiên Bộ Sinh nói: “Em thích ví tiền màu gì?” “Ví tiền màu gì không quan trọng, quan trọng là phải đắt. Cứ đắt là tôi thích hết. Cái túi mẹ cậu cẩm bao nhiêu tiền?” Bộ Sinh cười hỏi: “Em thích à?” Nhạc Mỹ Giảo nhún vai, “Không thích. Tôi phải tránh dùng gu đó và khoảng giá đó, không được à?” “Được.” Bộ Sinh ngắm nghía ví tiền của bà, còn lật mấy tấm ảnh bên trong ra xem thử, “Những người không quan trọng em không cần phải để ý đến làm gì. Tôi đã nói rồi, hôm nay em đáp trả rất tốt, sau này cho dù là ai dám khua chân múa tay với em thì em cứ thẳng tay bạt tại người đó” Rồi nhìn bà cảnh cáo, “Sau này em cứ thử đánh tối nữa xem.” Nhạc Mỹ Giáo tiếp tục ấn tiền của mình, Bộ Sinh lại nhét trả lại từng tấm ảnh cho bà, vô tình nhìn thấy trong khe hở ở ngăn bên trong hình như còn có một tấm ảnh rất nhỏ, khó khăn lắm anh ta mới lôi ra được. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, rõ ràng không phải là Cung Ngôn Đình. Sắc mặt Bộ Sinh thay đổi, anh ta đưa tấm ảnh đến trước mặt Nhạc Mỹ Giảo: “Đây là ai?” Nhạc Mỹ Giảo ung dung ngẩng đầu lên liếc nhìn, hơi khựng lại, rồi lại xếp tiền tiếp, nói: “Một người bạn trước đây” “Trước đây?” Bộ Sinh nhìn người trong bức ảnh, rất trẻ, cũng được coi là anh tuấn, tại sao lại có trong ví tiền của bà chứ? “Là lúc nào?” Nhạc Mỹ Giảo đáp: “Rất lâu trước đây, tôi đã sắp quên mất rồi.” “Nếu đã sắp quên mất thì tại sao còn ở trong ví tiền của em?” Vẻ mặt Bộ Sinh đã trở nên nghiêm túc, “Là bao lâu?” Giọng điệu Nhạc Mỹ Giảo đã có chút mất kiên nhẫn: “Cậu đã xong chưa hả?” Bộ Sinh cố nén cơn giận: “Tấm ảnh em để trong ví tiền không phải là tôi, cũng không phải là ảnh của Ngôn Đình khi còn trẻ mà em còn không cho tôi hỏi nữa à?” “Thực sự là đã rất lâu rồi, tôi còn không nhớ được đã đặt vào đây bao giờ nữa” Nhạc Mỹ Giảo lấy tiền của mình nhét vào trong ví, rồi lại lần lượt nhét từng tấm ảnh vào. Bộ Sinh vẫn siết chặt tấm ảnh đó trong tay, Nhạc Mỹ Giảo do dự một lát, cuối cùng không cầm lấy mà nói: “Cậu ném nó đi” Ban đầu khi mới chia tay, chắc chắn trong lòng Nhạc Mỹ Giảo thấy không nỡ, lúc đó chắc chắn bà đã nhét bức ảnh vào ngăn sâu nhất trong ví chỉ sợ bị Cung Ngũ nhìn thấy. Sau này lâu rồi, cảm xúc đau đớn tổn thương khi mới chia tay cũng dần nhạt đi, còn về bức ảnh, khi thời gian trôi qua lâu dầu, bà lại thay đổi mấy chiếc ví tiền cho nên cũng đã quên đi thật. Không ngờ Bộ Sinh lại lật tìm ra được thứ bà đã quên đi. Bộ Sinh vẫn siết chặt tấm ảnh đó, “Em vẫn luôn cất giấu nó là để làm gì?” “Nếu tôi thực sự muốn cất giấu ảnh một người đàn ông cho đến bây giờ thì cậu cảm thấy liệu đứa trẻ trong bụng tôi bây giờ có phải là của cậu không?” Bộ Sinh xé nát bức ảnh ra thành từng mảnh rồi ném xuống dưới đất, mặt căng cứng lên, hùng hùng hổ hổ kéo cửa đi ra ngoài. Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta đóng cửa lại, rồi lại nhìn những mảnh vụn tấm ảnh ở dưới đất, thở dài một hơi, sau đó dùng chân dồn mấy tấm ảnh lại với nhau, lấy tờ giấy vệ sinh gói lại. Đúng lúc đó Bộ Sinh lại đẩy cửa bước vào, anh ta nhìn lên tay Nhạc Mỹ Giảo, thấy bà đang nâng niu những mảnh vụn của tấm ảnh vào tờ giấy trên tay. Động tác Nhạc Mỹ Giảo khựng lại, bà ngước lên nhìn Bộ Sinh: “Sao cậu lại quay lại nữa?” Bộ Sinh không nói gì cả, lại một lần nữa đóng sập cửa lại, cánh cửa truyền ra âm thanh cực kỳ lớn. Nhạc Mỹ Giảo mắng: “Đồ điên!” Bà gom mấy mảnh vụn còn rơi dưới đất lại với nhau, vo thành một nắm rồi ném thẳng vào thùng rác.