Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Em cảm thấy rất tốt, con người không thể tự trói buộc mình mãi bên một gốc cây trong khi bên ngoài còn có nhiều khu rừng như vậy.1Không so sánh một chút thì làm sao biết anh Tiểu Bảo có phải là ông chủ đẹp trai nhất nhất không chứ? Lỡ như em bị một chiếc lá che mắt, cuối cùng8mới phát hiện anh Tiểu Bảo là một cành cây treo cổ thì phải làm sao?” Gân xanh trên trán Công tước đại nhân đã nổi hết cả lên, anh nghiến răng: “Tiểu Ngũ!”2Cung Ngũ quay đầu sang, “Hừ!” Công tước đại nhân hít thật sâu một hơi, nói: “Anh xin lỗi Tiểu Ngũ, anh không nên chưa thương lượng với Tiểu Ngũ đã tự ý trở4về, sau này anh nhất định sẽ bàn trước với em trước, có được không? Tiểu Ngũ có thể tha thứ cho anh không?” “Em đã hỏi Yến Đại Bảo rồi, Yến Đại Bảo nói anh là người duy nhất trên đời này không biết giận, nhưng anh vẫn luôn giận dỗi với em. Tại sao lại như vậy? Anh thấy em dễ bắt nạt có phải không? Anh Tiểu Bảo, không ngờ anh lại là một người như thế!” Công tước đại nhân lại hít sâu một hơi, ôn tồn nói: “Anh không tức giận” Cung Ngũ lên án: “Những lúc anh không thích nói chuyện chính là tức giận, anh đừng tưởng em không biết! Anh Tiểu Bảo, em nói cho anh biết, em cũng là một người rất dễ giận dỗi, anh như vậy em cũng sẽ tức giận.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh biết rồi, Tiểu Ngũ cá tính nhất, cũng đã mấy ngày rồi vẫn không thèm để ý đến anh. Anh xin lỗi Tiểu Ngũ rồi, Tiểu Ngũ vẫn định không để ý đến anh sao?” Đôi mắt của Cung Ngũ đảo mấy vòng, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy cổ anh, nói: “Được rồi, vậy em tha thứ cho anh!” Yến Đại Bảo cảm thấy Tiểu Ngũ và anh trai cổ sau khi từ bên ngoài trở về đã có chút gì đó khác trước. Yến Đại Bảo chống tay lên cằm suy nghĩ, thức ăn trước mặt cũng đã cháy khét rồi vẫn không động vào, cũng may Công tước đại nhân phát hiện bước đến gặp bỏ đi. “Anh Tiểu Bảo, em muốn ăn chân bạch tuộc!” Công tước đại nhân cởi áo khoác ra ngồi xuống bên cạnh, xắn tay áo bắt đầu nướng. Yến Đại Bảo chạy đi mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài, sau đó cùng Cung Ngũ ngồi xuống đợi ăn. Công tước đại nhân nướng xong hai xiên rồi mới đưa cho mỗi người một xiên. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cầm lấy, vội đứng dậy vừa thổi vừa ăn, “Anh Tiểu Bảo nướng ngon quá!” Đã nói là ba người cùng nướng, kết quả chỉ có một mình Công tước đại nhân nướng từ đầu đến cuối, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo thì ăn từ đầu đến cuối. Công tước đại nhân thật không dám tin một chồng xiên nướng trước mặt đều bị hai cô gái nhỏ này ăn hết. Điều quan trọng nhất là hai cô bé này hoàn toàn xem anh là nhân viên nướng chuyên nghiệp, vừa ăn vừa chỉ trỏ: “Anh, em muốn ăn con bọ cạp này, còn cả con cua kia nữa, còn cá nữa.” Cung Ngũ cũng vừa ăn vừa nói: “Anh Tiểu Bảo, em cũng muốn ăn bọ cạp, phải bỏ phần đuôi đi, có độc đấy. Em không thích ăn chân cua, cũng bỏ đi...” Công tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ hoàn toàn không biết gì, miệng ăn dính đầy dầu mỡ bóng loáng, còn đang ra sức cắn phần thịt trên xiên sườn nướng.