Nghe cô nói thế, Yến Đại Bảo lại bày vẻ mặt đồng tình, “Tiểu Ngũ, không sao đâu, dù sao cậu cũng còn có mẹ cậu mà.” Cung Ngũ rầu rĩ: “Chỉ có thể nghĩ thế thôi.” Yến Đại Bảo lại hỏi:1“Tiểu Ngũ, cậu thật sự phải đến Gaddles sao?” Cung Ngũ gật đầu: “Mẹ tớ đã nói rồi, chắc chắn phải đi, còn nói là do anh cậu giúp đỡ nữa. Sao tớ đáng thương thế này? Tớ nói tớ không muốn8đi nhưng lại cứ ép tớ đi...” Quan trọng là mẹ cô còn xem anh Tiểu Bảo như đại ân nhân, chỉ nghĩ thôi đã thấy khổ rồi! Hai cô gái tựa đầu vào nhau cùng thở dài, qua một lúc sau2lại vui vẻ phấn khởi. Sau khoảng bốn mươi phút, xe cuối cùng cũng đi vào con đường dẫn lên núi, trên sườn núi đèn đuốc sáng choang, Yến Đại Bảo chỉ cho Cung Ngũ xem: “Tiểu Ngũ cậu nhìn xem, chính4là ở đó!” Cung Ngũ thò đầu ra, “Wow” một tiếng, “Rực rỡ quá!” Yến Đại Bảo cười: “Tớ không gạt cậu phải không? Lát nữa còn có rất nhiều món ngon đó!” Tài xế lái xe lên núi, Cung Ngũ có chút hưng phấn, dù sao cô cũng chỉ là một cô bé, vẫn luôn thích những chỗ nào nhiệt đông người. Yến Đại Bảo thành thạo đưa Cung Ngũ đi chọn đồ ăn, khu vực rau và khu vực thịt tách riêng biệt, đều là đồ sống, muốn ăn gì cũng có. Yến Đại Bảo chọn những món mà mình thích, phía sau sẽ có một người đẩy một chiếc xe nhỏ, cô chỉ cái gì người phía sau này liền lấy cái đó. Cung Ngũ cúi đầu chăm chú nhìn một con bạch tuộc to đùng đang nhe nanh múa vuốt, bất cẩn giẫm phải chân một người, cô không thèm ngẩng lên: “Xin lỗi!... Woa, bạch tuộc to quá! Yến Đại Bảo, tớ muốn ăn râu bạch tuộc!” Anh chàng bên cạnh liếc nhìn cô một cái, phát hiện là một cô bé xinh đẹp thì vội nhiệt tình bắt chuyện: “Em gái lần đầu đến à? Bên kia còn có bạch tuộc to hơn, anh tặng em một con nhé, em tên gì vậy?” Cung Ngũ vừa định lên tiếng, sau lưng đột nhiên có một cánh tay thò ra kéo Cung Ngũ tránh xa anh chàng đó, gương mặt của Công tước đại nhân xuất hiện trước mặt Cung Ngũ, anh tươi cười gật đầu nói với anh chàng kia: “Xin lỗi. Tiểu Ngũ qua đây, anh có quà tặng cho em” Cung Ngũ hiếu kỳ hỏi: “Làm gì vậy?” Công tước đại nhân không nói gì, kéo cô bước về phía một căn phòng, còn quay đầu nói với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, em cũng đến đây.” Anh chàng bị bỏ lại gãi gãi đầu, đó là ai vậy chứ? Chưa từng thấy qua? Sao đã đưa người đi mất rồi? Cung Ngũ bị Công tước đại nhân đẩy vào trong phòng, Yến Đại Bảo cũng chạy vào sau, lúc này mới phát hiện bên trong là phòng bánh kem, còn có rất nhiều thợ làm bánh đang làm bánh ở đây. Trên bàn có bày sẵn hai cái bánh được đậy lại. Công tước đại nhân đẩy Cung Ngũ đến trước một trong hai chiếc bánh, kéo Yến Đại Bảo đến trước chiếc bánh còn lại, mỉm cười nói: “Đây là quà tặng cho Tiểu Ngũ và Đại Bảo, mở ra xem thử đi.” Cung Ngũ quay đầu lại nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi đưa tay mở chiếc hộp ra, lập tức “Woa” một tiếng, “Là thỏi vàng!” Trên bàn đang đặt một chiếc bánh kem nhỏ được trang trí rất tỉ mỉ, phần đường viền cũng được trang trí rất nhiều, điều làm cho Cung Ngũ thích nhất chính là tạo hình của chiếc bánh là một thỏi vàng sáng lấp lánh. Yến Đại Bảo vừa nhìn thấy, đôi mắt liền long lên, vội đưa tay mở chiếc bánh của mình ra, ngay lập tức cũng “Woa” lên một tiếng, tạo hình chiếc bánh kem của cô là một chú cá sấu nhỏ màu xanh, cái đầu mập mạp và chiếc đuôi nhỏ xinh xắn vô cùng đáng yêu. Yến Đại Bảo nhảy cẫng lên: “Em thích nhất là bánh kem cá sấu!” Lúc nói xong cầu này, cô đã cúi đầu, há miệng thật to, “Aaaa” một tiếng cắn mất đầu chú cá sấu, chỉ còn lại phần thân chú cá nằm đó. Cung Ngũ quay đầu lại nhìn cô ấy, lại nhìn sang chú cá sấu nhỏ đáng thương, vội đưa tay che thỏi vàng của mình lại, “Của tớ tớ tự ăn, không cho cậu ăn bánh của tớ!” “Tớ ăn bánh của tớ mà” Miệng Yến Đại Bảo đang nhồm nhoàm, còn nhảy nhót: “Bánh mà anh làm siêu siêu ngon!” Cung Ngũ liền ngẩng đầu lên: “Đây là bánh kem do anh Tiểu Bảo làm sao? Lừa đảo!” Yến Đại Bảo lấy khăn giấy lau miệng, đôi mắt to tròn chớp chớp hỏi: “Cậu không biết sao? Tài nấu nướng của anh tớ rất tuyệt đấy, anh ấy còn biết làm rất nhiều bánh kem ngon!” Vẻ mặt Cung Ngũ đầy nghi ngờ liếc sang Công tước đại nhân mũ áo chỉnh tề bên cạnh, tuyệt đối không thể tin bánh kem này là do anh làm. Cô bĩu môi, đóng chiếc hộp bánh kem lại, cất vào trong, nói: “Tớ phải để dành bụng ăn thịt nướng, bây giờ sẽ không ăn bánh kem” Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế cũng vội cho người cất nửa chú cá sấu đáng thương của cô lại: “Tớ cũng phải để bụng ăn thịt nướng” Công tước đại nhân đưa hai người ra ngoài, Cung Ngũ vẫn đang bán tín bán nghi, đó thật sự là do anh Tiểu Bảo làm sao? Công tước đại nhân nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười nói: “Lần sau Tiểu Ngũ có thể xem anh làm bánh” Cung Ngũ kinh ngạc: “Anh Tiểu Bảo, đúng là do anh làm à?” “Tiểu Ngũ có thích không? Nếu thích, sau này anh sẽ thường xuyên làm cho em” Cung Ngũ lẩm bẩm, “Em còn chưa ăn mà, đợi em ăn xong mới biết có thích hay không?” Sau đó cô lại nhớ ra mình còn đang giận anh Tiểu Bảo, bây giờ nói chuyện với anh ấy, có phải như vậy đã cúi đầu rồi không? Cô bước được hai bước, quay đầu nhìn sang hướng khác: “Hừ!” Công tước đại nhân: “.” Nhớ ra bản thân đang giận rồi à, vừa rồi không phải còn rất vui sao? Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ có muốn ăn chân bạch tuộc to nhất đó không?” Vừa rồi không phải anh chàng nào đó muốn tặng cô chân bạch tuộc sao? Cái chân ngắn tủn đó, ai thèm chứ!