Cung Truyền Thế vốn dĩ nằm trong hàng ngũ khách mời, đến đây cùng Cung Ngôn Bồng, kết quả Cung Ngôn Thanh gây ra chuyện xấu hổ. Mới đầu họ còn không tin, sau đó đến nhìn thấy rồi thì liền nhanh chóng rời đi, chỉ1sợ bị phóng viên hỏi chuyện. Cuối cùng Cung Truyền Thế sai người đến đón Cung Ngôn Thanh về nhà.
Còn Bộ Sinh sau khi trở về hội trường chính thì nhận lấy micro từ tay người dẫn chương trình, “Kính thưa các vị khách quý đến8tham gia bữa tiệc của Bộ Thị, vốn dĩ tiết mục này là do tôi thêm vào, muốn tạo ra một niềm vui bất ngờ, nhưng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi vô cùng xin lỗi vì chuyện này, mong các vị lượng2thứ, hôm nay chúng ta cứ thoải mái, không say không về!”
Chỉ hai câu đơn giản, thậm chí còn không hề nhắc tới tên Cung Ngôn Thanh, khiến người ta cảm thấy cho dù chuyện đã đến nước này, Bộ Sinh vẫn dành cho đối phương4sự tôn trọng và lịch sự cơ bản nhất.
Quãng thời gian này mọi người đều được chứng kiến thái độ của Bộ Sinh đối với Cung Ngôn Thanh, giới truyền thông có thể điều khiển dư luận. Ấn tượng của mọi người về đôi tình nhân này cũng do báo chí và truyền thông dựng lên tạo thành. Họ đã tạo cho Bộ Sinh hình tượng một vị thánh tình* thì bên ngoài người ta cũng sẽ cho rằng Bộ Sinh chính là một vị thánh tình.
* Thánh tình: chỉ những người si tình, cũng có thể chỉ cao thủ tình thường.
Đối với rất nhiều người, người đàn ông vừa nhiều tiền lại si tình, đối xử với phụ nữ tỉ mỉ chu đáo như Bộ Sinh cực kỳ hiếm thấy trên đời, không ngờ còn có người phụ nữ sống trong phúc mà còn không biết hưởng. Có được người đàn ông tốt như Bộ Sinh mà cô ta lại lén lút vụng trộm với một cậu bé mười bảy tuổi ở ngay thời điểm quan trọng như vậy.
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bữa tiệc đã được giao lại cho người dẫn chương trình và phó tổng giám đốc công ty, Bộ Sinh rời hội trường trước, có phóng viên đi theo sau muốn phỏng vấn nhưng đã bị chặn lại.
Xe của Bộ Sinh nhanh chóng lao đi dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu rồi biến mất trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều đang nói hôm qua Cung Ngôn Thanh còn là người hạnh phúc nhất thế giới, nhưng chỉ sau mấy tiếng đồng hồ đã biến thành người bi thảm nhất thế giới.
Khoảng cách từ thiên đường đến địa ngục hóa ra chỉ cách nhau có một bước như thế.
Chị dâu cả của Cung Ngôn Thanh đến đón cô ta về nhà họ Cung, trên đường không ai nói gì, đôi mắt Cung Ngôn Thanh vẫn cứ đẫm lệ, nhớ lại cảnh tượng bị bao nhiêu phóng viên vây quanh khi nãy, cô ta bỗng thấy sợ hãi.
Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng về đến nhà, hai cha con đã bắt đầu nóng lòng. Có đánh chết họ cũng không thể ngờ được rằng lại xảy ra chuyện vào thời điểm then chốt này.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?
Hai cha con đều như quả cà bị đập vỡ, ngồi trong văn phòng của Cung Truyền Thế ngây người đi.
Bị cắm sừng lộ liễu như vậy, làm sao Bộ Sinh có thể không giận được chứ? Bộ Sinh liệu có giận lây sang họ không?
Quản gia vào thông báo: “Ông Tư, cậu Cả, cô Ba về rồi.”
Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng lập tức nhảy dựng lên, vội vàng xông ra.
Cung Ngôn Thanh về phòng mình, vẻ tự tin kiêu ngạo đắc ý trên mặt giờ đã bị nét u tịch chết chóc thay thế hoàn toàn.
Cô ta nhìn mình trong gương, lớp trang điểm đã nhòe đi, cả người chìm trong sự đả kích vô hạn, bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình lại biến thành thế này. Rõ ràng cô ta đã bước được một bước vào thiên đường, nhưng rồi lại phải lùi lại phía sau. Tất cả mọi thứ cô ta cố gắng đều đã bị hủy hết, tại sao lại như vậy chứ?
Cung Ngôn Thanh vùi mình trong chăn khóc đến lả người, cứ liên tục hỏi bản thân mình tại sao lại thế.
Khi Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng đi đến, cửa phòng Cung Ngôn Thanh vẫn đang mở, cô ta đang ở trong phòng khóc lóc.
Cung Truyền Thế xông thẳng đến, kéo chăn ra: “Khóc cái gì mà khóc? Mày làm ra chuyện xấu hổ ấy mà vẫn còn mặt mũi để khóc cơ à?”
Sau này ông ta sẽ phải đối mặt thế nào với Bộ Sinh đây? Sao còn mặt mũi đi gặp người khác chứ? Ông ta đã dặn đi dặn lại, chỉ sợ xảy ra việc gì bất ngờ, không ngờ lại xảy ra chuyện vào đúng thời điểm then chốt này, đúng là trời muốn giết chết ông ta mà!
Cung Truyền Thế đã có thể tưởng tượng ra được gương mặt đắc ý của Cung Cửu Dương. Cả đời này người ông ta không thích nhất chính là Cung Cửu Dương, khi còn trẻ ông ta coi thường hắn, cảm thấy dù có thông minh học giỏi thì đã làm sao? Lúc đó ông ta hăng hái hăm hở, ông ta có đến mấy đứa con, tất cả mọi thứ của ông ta đều đi lên.
Nhưng không ngờ cuộc đời lên voi xuống chó thay đổi thất thường, cuối cùng lại rơi trúng đầu ông ta, ưu thế của ông ta trước kia giờ lại biến thành điểm bất lợi. Ông ta dần già đi, còn Cung Cửu Dương từ một đứa trẻ lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Cung Ngôn Thanh nằm bò trên giường, vẫn còn đang khóc lóc, Cung Ngôn Bồng đã sốt ruột đến phát điên: “Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại biến thành như vậy? Ngôn Thanh, anh Cả biết em không phải là loại người đó, em mau nói đi, đừng khóc nữa...”
Cung Ngôn Thanh lắc đầu, “Hết rồi, tất cả hết rồi...”
“Cái gì hết rồi, em nói đi chứ!” Cung Ngôn Bồng nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đánh cho cô ta một trận. Phụ nữ vẫn là phụ nữ, gặp phải chuyện gì chỉ biết khóc lóc mà thôi!
Cung Truyền Thế nói: “Con bình tĩnh lại đi, nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Cung Truyền Thế hiểu rất rõ tính cách Cung Ngôn Thanh, xưa nay cô ta vốn cẩn thận, sao lại để xảy ra chuyện vào đúng thời điểm then chốt này chứ?
Cung Ngôn Thanh cắn môi, nước mắt vẫn rơi lã chã, “Em không biết gì cả... em cứ tưởng là Bộ Sinh, em uống hơi nhiều, em bảo anh ta đưa em về phòng, em...”
Cung Ngôn Bồng nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Tối nay không có rượu mạnh, sao em lại uống say được chứ?”
“Em không biết... Em thực sự không biết gì cả, em, em cảm thấy em... em rất muốn ở bên Bộ Sinh...”
Trước mặt ba và anh trai mình, cô ta không thể nói quá trực tiếp ra được, chỉ có thể nói nửa úp nửa mở, lúc đó cơ thể cô ta vô cùng kỳ lạ, ngoài cảm giác nóng bỏng ra, dường như có một luồng điện như muốn vọt ra khỏi cơ thể.
Cung Ngôn Bồng chỉ nghe qua đã hiểu ra ngay, anh ta hỏi: “Ngôn Thanh, em đừng ngại, em nói cho anh cả biết, có phải em cảm thấy lúc đó mình rất có nhu cầu, thấy người xuất hiện chính là Bộ Sinh, cho nên muốn đến căn phòng đó?”
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Vâng...”
Cung Truyền Thế ngồi thẳng người lên, “Thế là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện này là do có người cố ý...”
Cung Ngôn Bồng nhíu mày: “Ba, Ngôn Thanh là người thế nào cả ba cả con đều biết rõ rồi, chuyện tối nay quá kỳ lạ! Sao lại cứ nhất định vào tối nay, sao lại khiến người khác bắt gian được? Con thấy chuyện này chắc chắn là có người cố tình giăng bẫy!”
Cung Truyền Thế trầm tư, lẩm bẩm nói, “Có thể là ai được chứ?”
“Có thể là ai được chứ?” Cung Ngôn Bồng nghiến răng: “Còn có thể là ai được nữa, còn không phải là mấy người đố kỵ với Ngôn Thanh sao? Những người không muốn Ngôn Thanh bước chân được vào nhà họ Bộ. Con thấy Cung Cửu Dương chắc chắn có liên quan đến chuyện này.”
Cung Truyền Thế nhìn anh ta, “Đừng nói linh tinh, Cung Cửu Dương đâu có tham gia bữa tiệc.”
Ông ta đã đặc biệt cho người nghe ngóng, Cung Cửu Dương không nhận được thiệp mời. Lúc đó Cung Truyền Thế nghĩ là chắc chắn Bộ Sinh sợ mời cả hai bên sẽ khiến chi thứ tư thất thế nên đã cố tình loại Cung Cửu Dương ra khỏi danh sách khách mời, lựa chọn chi thứ tư chắc chắn là vì nể mặt Cung Ngôn Thanh.
Cung Ngôn Bồng cảm thấy ba anh ta đúng là già thật rồi, có điểm này mà cũng không nghĩ ra được, “Ba, chính vì hắn ta không tham gia, mới cho rằng Bộ Sinh đã lựa chọn chi thứ tư nhà chúng ta, cho nên hắn mới càng muốn phá hoại!”
Cung Truyền Thế nhìn cánh cửa phòng còn chưa đóng lại, vẫn nói: “Ngôn Bồng, những câu như vậy không thể nói bừa được. Cửu Dương là chú Út của con, con phải biết chừng mực chứ?”
Cung Ngôn Bồng nhìn thấy ánh mắt của ba mình mới biết là tại sao, cẩn thận mới giữ được thuyền vạn năm, ông ta đang sợ bị người khác nghe thấy truyền ra ngoài những lời khó nghe. Nhà họ Cung không cho phép đấu đá bên trong gia tộc, Cung Học Cần biết được chắc chắn sẽ yêu cầu thực thi gia pháp, huống hồ còn là vãn bối lén gièm pha dị nghị sau lưng trưởng bối?
Cung Ngôn Bồng vội vàng đóng cửa lại, “Ba, con nhất thời quên mất.”
“Có quá nhiều người đáng ngờ, người đố kỵ với Ngôn Thanh cũng quá nhiều, thực sự rất khó định được đó là ai.”
Cung Ngôn Thanh khóc thút thít, cô ta ngước đôi mắt sưng đỏ lên, nhìn Cung Ngôn Bồng, giọng nói khàn khàn: “Anh Cả, anh không thấy quá trình này rất quen thuộc hay sao?”
Cung Ngôn Bồng ngẩn người, “Quen thế nào?”
Cung Ngôn Thanh gạt nước mắt, “Chúng ta đều biết chút rượu đó chẳng là gì cả, nhưng em hiểu rõ nhất phản ứng của cơ thể em, nếu không phải do rượu thì chắc chắn là rượu đã được bỏ thứ gì đó.” Cô ta nhìn Cung Ngôn Bồng, nói rõ từng câu từng chữ: “Giống y hệt như là, lúc trước em đã làm với Bộ Sinh!”
Cung Ngôn Bồng bỗng ngây người, vội vàng xua tay nói: “Không thể nào! Không thể nào! Em đừng nói bừa!”
Nước mắt Cung Ngôn Thanh lại chảy ra: “Sao lại không thể? Thực sự là giống y hệt... Nhưng lần này càng trùng hợp hơn, thậm chí em còn không biết rốt cuộc là mình đã uống cốc rượu đó nên mới có phản ứng như vậy. Lúc đó khi Bộ Sinh nhìn em, anh ấy cũng gọi tên một người phụ nữ khác, hay nói cách khác là anh ấy cũng đã nhìn em thành một người phụ nữ khác, giống y hệt như hôm nay em nhìn người đó thành anh ấy... là Bộ Sinh! Chắc chắn là Bộ Sinh! Anh ấy đang trả thù em, chắc chắn là anh ấy đang trả thù em...”