Cung Ngũ yên lặng nhìn chiếc xe đó rời đi, sau đó cô không hề do dự xoay người lại, cất bước chạy theo con đường cũ.
“Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đã nghe thấy nhưng vẫn không dừng bước, liều mạng chạy về phía trước.
Cô tự nhận tốc độ của mình không hề chậm, nhưng Công Tước đại nhân vẫn nhanh chóng đuổi kịp, anh nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng kéo lại, sau đó để cô chìm đắm trong vòng ôm1ấp áp của mình.
Cung Ngũ thấy sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, cô bắt đầu nghẹn ngào rồi cứ thế khóc thút thít. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Công Tước đại nhân nhưng anh ôm cô rất chặt, bất động giống như tường thành vách sắt, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông ra.
“Con người em là như vậy đấy, em độc ác như vậy đấy, em8là người phụ nữ độc ác, thì làm sao? Thì làm sao nào? Anh đã nhìn thấy chưa? Sinh ra em đã thích làm chuyện xấu, em không sửa được, anh buông em ra… buông em ra… Hu hu hu…”
Công Tước đại nhân yên lặng ôm cô, để mặc cho cô vừa khóc vừa kêu gào, từ tiếng nghẹn ngào thút ban đầu biến thành gào khóc: “Có phải anh Tiểu Bảo thấy chán ghét em rồi đúng không? Có phải2anh thấy em là đồ xấu xa rồi đúng không? Anh Tiểu Bảo, anh đừng chê em có được không? Hu hu hu…”
Công Tước đại nhân ôm cô thật chặt, anh cúi đầu xuống, hôn lên trán cô: “Không đâu. Tiểu Ngũ thành thật như vậy, sao anh lại chê được chứ? Trong mắt anh Tiểu Ngũ là một cô bé tốt, vĩnh viễn là như vậy.”
Cung Ngũ càng khóc lớn hơn, “Em không tốt… không tốt một chút nào hết…”
“Không4có ai luôn luôn tốt, cũng không có ai mãi mãi tốt.” Giọng Công Tước đại nhân mang theo sự ấm áp như mặt trời ngày đông: “Không thể trách Tiểu Ngũ được, con người có cảm giác muốn phá hoại sinh ra đã có, nhưng chỉ có nhiều người khống chế được suy nghĩ của mình, không dám để lộ ra bên ngoài, một khi bị người khác phát hiện ra mặt xấu đó thì sẽ biến thành kẻ khác người trong mắt người khác. Tiểu Ngũ là người thành thật nhất anh từng gặp, Tiểu Ngũ rất tốt, cứ thế này đã là rất tốt rồi.”
Anh cúi đầu xuống rồi đưa tay lên lau đi từng giọt nước mắt trên má cô, nói: “Trên đời này có rất nhiều người từng làm chuyện xấu, bao gồm cả anh nữa. Anh cũng đã từng làm, cũng đã từng nghĩ đến, anh tin là mỗi người bên cạnh chúng ta dù ít dù nhiều, dù vô tình hay cố ý đều đã từng làm qua những chuyện không tốt, nhưng có sao đâu chứ? Tại sao xã hội được người ta định nghĩa là tốt đẹp và đơn giản, phức tạp và đen tối chứ? Đó là vì giữa người với người ngoài việc cùng chung sống hòa bình ra còn có thể lừa gạt lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau. Chúng ta là một phần tử trong xã hội, sẽ dần phải tiếp xúc với những thứ không tốt. Nhưng mà Tiểu Ngũ à…” Anh nâng mặt cô lên, cười dịu dàng nói: “Anh không muốn Tiểu Ngũ sẽ làm những chuyện khiến mình thấy hối hận. Đúng như em nói, em đã trưởng thành rồi, em biết quay đầu nhìn lại những chuyện đã làm rồi, tương tự như vậy, anh không muốn khi Tiểu Ngũ đã trưởng thành rồi lại làm chuyện khiến bản thân phải hối hận nữa. Em nói xem có đúng không nào?”
Tiếng khóc của Cung Ngũ nhỏ dần đi, cô nghẹn ngào, khóe mắt đỏ lên: “Hôm nay tâm trạng em không tốt… anh Tiểu Bảo…” Cô ấm ức nói: “Anh Tiểu Bảo không thích em nữa rồi…”
“Anh biết tâm trạng em không vui. Là do lỗi của anh, sáng nay anh nên nói cho Tiểu Ngũ biết là anh rất thích em, còn thích nhiều hơn cả thích nữa. Anh cảm thấy Tiểu Ngũ không phải là thiên sứ nhưng nhất định là tinh linh, giống như những tinh linh mọc cánh biết phép thuật ở trong chuyện cổ tích, lúc nào cũng có thể mang đến cho mọi người những niềm vui bất ngờ. Sao anh lại chán ghét Tiểu Ngũ của anh được chứ? Tuy thỉnh thoảng có làm chuyện ngốc nghếch, nhưng Tiểu Ngũ của anh thực sự rất tốt.”
Cung Ngũ đưa tay lên lau nước mắt, thỉnh thoảng vẫn còn nghẹn ngào nấc lên, nói: “Em tưởng là anh Tiểu Bảo ghét em rồi cơ…”
Công Tước đại nhân lắc đầu, “Không có, anh vẫn thích Tiểu Ngũ, giống như Tiểu Ngũ thích anh.”
Cung Ngũ nhíu mày, dẩu môi, vẻ mặt ấm ức. Cô kiễng đầu ngón chân lên, vòng tay qua cổ Công Tước đại nhân, giọng nói vẫn hơi lạc đi vì khóc: “Em thích anh Tiểu Bảo nhất…”
Công Tước đại nhân cười: “Thích anh mà sao còn khóc?”
“Mẹ em sắp sinh em bé rồi, hu hu hu… Sau này em không làm nũng mẹ được nữa rồi! Chắc chắn sau này mẹ em sẽ chỉ quanh quẩn suốt ngày với em bé thôi…”
“Tiểu Ngũ là em bé mấy tuổi rồi?” Anh cười hỏi.
Cung Ngũ mím môi, phản bác: “Mấy tuổi rồi là em bé trong bụng mẹ em ấy!” Nói xong cô đột nhiên cúi đầu xuống, trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp: “Anh Tiểu Bảo, thực ra có một chuyện em vẫn chưa nói cho anh biết, em sợ anh sẽ chê nhà em quá loạn…”
Nước mắt lại đảo quanh khóe mắt, cô ngẩng đầu lên, giống như lấy hết dũng khí ra nói: “Thực ra… thực ra lúc đầu Bộ Sinh đính hôn với em là để em có thể thuận lợi trở về nhà họ Cung, giúp em có vị trí vững chắc trong nhà họ Cung, nhưng mà em chưa thân thiết với Bộ Sinh bao giờ.” Cô nhấn mạnh, “Ngay cả hôn cũng chưa! Em không thích anh ta một chút nào cả, sau này có thích một chút chút chút thôi, bởi vì anh ta đã giúp em trả mười triệu kia nên em thấy thấy rất cảm kích.”
Công Tước đại nhân gật đầu: “Anh biết rồi.”
Cung Ngũ nói tiếp: “Bộ Sinh rất yêu mẹ em, ngay cả chuyện đính hôn với em anh ta cũng đồng ý chỉ vì mẹ em yêu cầu. Mẹ em vẫn luôn thấy áy náy vì không chăm sóc tốt cho em được, bà ấy cảm thấy em ở bên cạnh bà ấy thì cho dù sau này bà ấy có cố gắng thế nào thì cũng không khiến cho em tìm được một mối nhân duyên tốt. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mẹ em quyết định đưa em về nhà họ Cung để có thể kiếm được một chút lợi lộc từ cái danh của nhà họ Cung. Em biết như vậy là rất loạn, nhưng mà… đây là sự thật… “
“Anh biết rồi. Trong trường hợp không làm tổn thương đến người khác thì bất cứ ai cũng có quyền theo đuổi tình cảm của mình. Anh Bộ và cô Nhạc cũng không phải là ngoại lệ.”
“Anh Tiểu Bảo không chê à? Không chê nhà em quá rối loạn hay sao? Em đính hôn với Bộ Sinh, bây giờ Bộ Sinh lại có con với mẹ em nữa.”
Công Tước đại nhân cười đáp: “Nhưng mà người anh thích là Tiểu Ngũ cơ mà, tại sao anh lại phải chê gia đình Tiểu Ngũ chứ? Dù sao thì trên đời này không phải ai cũng có một gia đình hoàn hảo cả.”
Cung Ngũ mím môi nhìn anh.
Công Tước đại nhân giơ ngón tay cái khẽ lau đi nước mắt trên mặt cô, nói: “Em xem đi, chúng ta giống nhau đến thế nào, ba anh đã qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, ba em thì từ khi em còn rất nhỏ không hề biết em là ai. Mẹ anh sinh Đại Bảo khi anh mới năm tuổi, anh đã trở thành anh trai khi anh vẫn còn là một đứa trẻ, còn khi Tiểu Ngũ có em trai hay em gái thì đã là người lớn rồi. Tiểu Ngũ thấy anh trai lúc năm tuổi và chị gái lúc mười tám tuổi, ai sẽ kiên cường hơn nhỉ?”
Cung Ngũ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chằm chằm vào mắt anh, rồi đột nhiên lại ôm lấy cổ anh, hít mũi nói: “Anh Tiểu Bảo đừng đau lòng, em sẽ bảo vệ anh!”
Công Tước đại nhân cười: “Ừ, Tiểu Ngũ nói lời phải giữ lời đấy nhé, sau này anh sẽ đợi Tiểu Ngũ bảo vệ anh, Tiểu Ngũ không được hối hận đâu đấy!”
Cung Ngũ gật đầu, trịnh trọng hứa: “Vâng, không hối hận!”
Công Tước đại nhân vỗ vai cô, “Ừ.”
Một lúc sau, Cung Ngũ buông tay ra, nghiêm túc giải thích: “Thực ra em chỉ muốn dọa chị Ba thôi, nếu như em mà muốn xử lý chị ta thật thì dù có hai chị ta cũng không chạy được, em thấy chị ta đúng là ngứa đòn.”
“Anh biết mà, nếu một người thực sự muốn dùng hành động để làm tổn thương một người thì sao lại đi chậm như vậy chứ.”
Cung Ngũ có chút vui vẻ: “Anh Tiểu Bảo, em lại thấy là càng ngày em càng thấy thích anh hơn nữa rồi đấy!”
Công Tước đại nhân cười, “Anh cũng vậy.”
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.