Công Tước đại nhân không biết bà mẹ thân yêu của mình đang nghĩ gì. Điện thoại anh đang kêu, anh mở điện thoại xem.
Thực ra anh không phải là người không xa được cái điện thoại, đối với anh điện thoại chỉ là một1phương tiện liên lạc, nhưng từ sau khi anh tặng một chiếc điện thoại cho một người thì chiếc điện thoại này chưa bao giờ rời tay anh.
Cung Ngũ đang trên lớp, đầu óc còn đang bay vẩn vơ đi đâu, bên tai là tiếng8thầy giáo giảng bài ong ong.
Tuy Yến Đại Bảo thích chị dâu tương lai của mình không thông minh lắm để còn tiện bắt nạt, có thể chơi cùng cô còn có thể sinh được cho cô một đứa cháu bụ bẫm đáng yêu, nhưng2cô không thích người chị dâu ngốc nghếch một chút nào cả, đứa trẻ sinh ra mà cũng bị ngốc thì phải làm thế nào?
Yến Đại Bảo thở dài thành tiếng, Lam Anh ngồi bên cạnh cô không nhịn được hỏi: “Đại Bảo, cậu sao4vậy? Cậu đã thở dài suốt hai tiết học rồi.”
Yến Đại Bảo ảo não nhìn cô ấy, nói: “Tiểu Ngũ bị ngốc rồi. Cậu nhìn đi, cậu ấy cứ thế suốt hai tiết học rồi, chắc chắn là phải thi lại rồi.”
Cung Ngũ lập tức phản bác: “Ai bảo thế? Chắc chắn tớ sẽ thi qua! Chắc chắn tớ sẽ không phải thi lại!”
“Tiểu Ngũ, cậu tỉnh lại rồi à?”
Kết quả Cung Ngũ chỉ phản bác lại câu nói này rồi lại tiếp tục chìm vào thế giới mộng mơ.
Yến Đại Bảo nói với Lam Anh: “Cậu xem cậu xem đi, chính là cái biểu cảm này đấy, cậu ấy cứ cười ngây ngô thế này đấy.”
Lam Anh nghi hoặc nhìn Cung Ngũ: “Có phải Tiểu Ngũ đang yêu không?”
Yến Đại Bảo trợn to mắt: “Sao thế được? Tiểu Ngũ làm gì có cơ hội làm quen với nam sinh nào. Ngày nào cậu ấy cũng ở bên cạnh tớ, tớ chưa hề phát hiện ra cậu ấy ra ngoài hẹn hò với nam sinh nào bao giờ cả!”
“Tớ thấy giống lắm. Trước đây tớ từng gặp một người đang yêu cũng y hệt thế này, vô duyên vô cớ cười ngây ngốc, rồi suốt ngày mơ mơ màng màng. Trong đầu chắc chắn là đang hồi tưởng lại những chuyện ngọt ngào trong quá trình yêu đương của hai người.”
Yến Đại Bảo há hốc miệng, chớp mắt liên tục, có thật không vậy? Không phải đúng không? Dưới sự giám sát của cô mà Tiểu Ngũ cũng có cơ hội yêu đương với người khác được nữa sao? Nhưng mà Tiểu Ngũ mới chỉ ngây ngốc như thế này trong hôm nay thôi.
Yến Đại Bảo phồng má lên, giả bộ như mình là Sherlock Holmes, chẳng lẽ Tiểu Ngũ và anh cô đang yêu nhau sao? Không đúng chứ, chỉ ngồi chung một chiếc xe thôi mà, lên xe xuống xe tổng cộng chỉ có hơn hai mươi phút, dù có nói chuyện cũng không được nhiều, làm sao mà yêu được chứ?
Không phải nói là phải lâu dài mới nảy sinh tình cảm được hay sao?
Cuối cùng, Yến Đại Bảo quyết định gửi tin nhắn cho anh trai: [Anh, vừa rồi bạn em nói hình như Tiểu Ngũ yêu bạn nam cùng trường rồi, mà cả em cũng không biết chuyện, khả năng giữ bí mật của cậu ấy tốt thật!]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Yến Đại Bảo nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Công Tước đại nhân: [Bao giờ thế?]
Lúc này Yến Đại Bảo càng rối hơn, cả anh cô cũng không biết, vậy thì chắc chắn là Tiểu Ngũ đang yêu nam sinh khác rồi.
[Có lẽ là mới gần đây thôi, hai ngày nay biểu hiện cực kỳ rõ ràng.]
Ở biệt thự Yến Thị ngoại ô Thanh Thành, Công Tước đại nhân nhìn dòng tin nhắn Yến Đại Bảo gửi đến, mặt không cảm xúc, một lúc sau mới chầm chậm trả lời lại: [Đại Bảo ngoan ngoãn nghe giảng đi, bây giờ anh xuất phát đến cổng trường đón hai em.]
[Vâng ạ, anh đến nhanh nhé!]
Ánh mắt Cung Ngũ đang thẫn thờ nhìn về phía trước, trong đầu vẫn chiếu đi chiếu lại cảnh tượng nụ hôn khi ấy, giống như một bộ phim điện ảnh chiếu đi chiếu lại. Mỗi lần chiếu lại là một lần trái tim cô phấn khích điên cuồng, chiếu một lần là một lần cô đỏ mặt, xấu hổ. May mà chỉ hôn thôi không mang thai được, nếu không chắc chắn mẹ cô sẽ đánh gãy chân cô luôn mất!
Mãi mới đến lúc tan học, Cung Ngũ không nghe giảng được gì, đầu óc để trên mây đi cùng Yến Đại Bảo ra khỏi phòng học. Yến Đại Bảo rất lo lắng cho cô, còn sợ cô ngã nên ôm tay cô kéo đi, Hạ Chân gọi Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, các cậu không về ký túc xá à?”
Yến Đại Bảo lắc đầu, “Không về, phòng vẫn chưa ở được, tớ và Tiểu Ngũ về nhà, bye bye.”
Cô ấy đã nói như vậy rồi, Hạ Chân cũng không thể theo các cô về nhà được, đành cười gượng: “Hẹn mai gặp lại.”
Đến cổng trường, từ xa đã nhìn thấy Công Tước đại nhân đang đứng đợi, Yến Đại Bảo vội vẫy tay: “Anh!”
Cung Ngũ vừa nghe thấy tiếng Yến Đại Bảo, lập tức ngẩng đầu lên, tỉnh táo lại, ôm bức tranh tiền đi đến, “Anh Tiểu Bảo!”
Yến Đại Bảo há hốc miệng, cô còn muốn để cho anh cô nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của Tiểu Ngũ, sao chỉ vừa chớp mắt đã thấy sinh khí dồi dào rồi?
Công Tước đại nhân cười với cô: “Tiểu Ngũ tan học rồi à?” Rồi anh lại vẫy tay với Yến Đại Bảo, “Đại Bảo, qua đây, em nghĩ xem lát nữa em với Tiểu Ngũ muốn ăn gì nào?”
Cung Ngũ giống như chú cún con thấy mẹ về nhà, xoay vòng quanh Công Tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, em ăn gì cũng được. Hình như chúng ta ngày nào cũng đi ăn.”
Yến Đại Bảo trừng mắt nhìn cô, “Tiểu Ngũ...”
Cung Ngũ không bận tâm đến Yến Đại Bảo, vẫn xoay vòng quanh Công Tước đại nhân.
Sau khi ngồi lên xe, tài xế khởi động xe, lại một lần nữa đi đến Hoàng Triều.
Công Tước đại nhân móc ra một đồng xu, nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, đưa bức tranh cho anh.”
Cung Ngũ nhìn đồng xu trong tay Công Tước đại nhân, mới nghĩ ra hình như mình lại làm mất đồng xu nữa rồi. Cô “ồ” lên một tiếng rồi vội vàng đưa bức tranh cho anh. Công Tước đại nhân cúi đầu ấn đồng xu vào vị trí của nó, anh hơi dùng sức đã khảm được đồng xu vào trong rồi đưa bức tranh lại cho Cung Ngũ, nói: “Xong rồi.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười: “Cảm ơn anh Tiểu Bảo.”
Bàn tay Công Tước đại nhân tùy ý đặt bên cạnh người, ngón tay thon dài ấy chỉ cách tay Cung Ngũ một chút xíu nữa, chỉ một chút nữa thôi là sẽ sờ được. Trái tim nhỏ bé của Cung Ngũ lập tức sống lại, tay của anh Tiểu Bảo... Bàn tay cô nhớ nhung bao ngày nay đã lại một lần nữa đến gần cô rồi!
Cung Ngũ nuốt nước bọt, hình như Công Tước đại nhân hoàn toàn không ý thức được chuyện này. Anh đang hơi nghiêng đầu nhìn về hướng Yến Đại Bảo nói chuyện với cô ấy. Cung Ngũ nuốt nước bọt, ngón tay giả bộ như bất cẩn động đậy một chút, cọ vào ngón tay Công Tước đại nhân.
Công Tước đại nhân không phản ứng, Cung Ngũ lấy hết dũng khí, lại khẽ động đậy, giả bộ lại cọ vào lần nữa.
Công Tước đại nhân vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng lá gan của Cung Ngũ cũng lớn hơn, cô dùng khí thế nhanh như chớp nắm thật chặt lấy ba ngón tay ở phía sau của Công Tước đại nhân, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve.
Nắm xong, cô còn lén ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng của anh, thấy anh vẫn đang nói chuyện với Yến Đại Bảo.
Cung Ngũ cẩn thận vỗ về trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình, còn chưa kịp lấy hơi thì Công Tước đại nhân đã chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Cung Ngũ: “…”
Cô ngượng ngùng bỏ tay ra, nói nhỏ: “Anh Tiểu Bảo, em không cẩn thận chạm vào tay anh rồi. Em xin lỗi.”
Công Tước đại nhân ung dung đặt tay mình lên trên đùi, cười nói: “Không sao, Tiểu Ngũ đừng căng thẳng quá.”
Yến Đại Bảo nghiêng đầu qua nhìn: “Tiểu Ngũ, cái đồ nghiện tay này, sao cậu không tranh thủ cơ hội sờ trộm tay anh tớ hả?”
Cung Ngũ: “…”
Cô đã sờ rồi, sờ rồi, sờ rồi...
Sau đó cô lại thấy nuối tiếc, bao giờ mới lại có cơ hội nâng niu bàn tay của Công Tước đại nhân trong tay rồi cẩn thận ngắm nghía nữa đây?