Công Tước đại nhân nhìn vẻ mặt của Nhạc Mỹ Giảo, anh cười nói: “Công việc của cô Nhạc gần đây thế nào?”
Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Nhạc Mỹ Giảo lập tức xuất hiện nụ cười, “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn cậu Phí một lần nữa, tôi và người bạn đó1của cậu Phí hợp tác vô cùng thuận lợi, nếu không phải vì Tiểu Ngũ thì chắc chắn bây giờ tôi vẫn còn đang lo công việc bên đó. May mà chuyện ở Thanh Thành không lớn lắm, nếu không tôi phải bận rộn hai bên đến chết mất.”
Công Tước đại nhân cười, “Vậy thì8tốt rồi.”
Bộ Sinh đang suy nghĩ xem có phải đã đến lúc khai thác thị trường nước ngoài rồi không, có vậy mới có thể co được nhiều mối quan hệ hơn, và người phụ nữ chỉ coi trọng lợi ích bên cạnh anh ta sẽ không nói cười tự nhiên với người đàn ông2khác như thế này nữa.
Lý Nhất Địch hoàn toàn giữ tâm thái của quần chúng xem kịch. Công Tước đại nhân đang lấy lòng mẹ vợ tương lai bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ. Bộ Sinh bị người đẹp lạnh lùng bắt đầu nôn nóng.
Một luồng sáng màu đỏ nhanh chóng xẹt qua mặt4Công Tước đại nhân, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy điểm đỏ dừng lại trên huyệt thái dương Lý Nhất Địch, anh thở dài, “Đại Bảo.”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên, “Dạ?”
Công Tước đại nhân nhìn Lý Nhất Địch, Yến Đại Bảo giơ tay che lấy thái dương Lý Nhất Địch, điểm đỏ đó rơi lên lòng bàn tay cô, sau đó nhanh chóng biến mất, Yến Đại Bảo nhìn lên trên hét lớn, “Ba! Ba lại thế nữa rồi!”
Khi Yến Đại Bảo còn náo loạn gà bay chó chạy với ba, đồ ăn của họ đã được mang lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Chuyện Nhạc Mỹ Giảo quan tâm đến ngoài Cung Ngũ còn có đối tác hợp tác làm ăn của bà. Đối với một người có thân phận có địa vị lại còn có bối cảnh như Công Tước đại nhân chính là nguồn tài nguyên dồi dào cho các mối quan hệ có tác dụng nhất của bà. Còn Công Tước đại nhân cũng không để Nhạc Mỹ Giảo thất vọng, bất kể Nhạc Mỹ Giảo nhắc đến thứ gì anh đều biết hết.
Công Tước đại nhân ung dung cắt bò bít tết. Cung Ngũ cúi đầu ăn, Bộ Sinh bỗng đẩy phần của mình cho cô: “Tôi không đói, Tiểu Ngũ có muốn ăn không?”
Cung Ngũ lập tức giơ tay ra đón lấy, học dáng vẻ của Công Tước đại nhân tự cắt bít tết ăn.
Thịt bò bít tết của Công Tước đại nhân vậy là hết chỗ phát huy.
Vẻ mặt Lý Nhất Địch hả hê, đáng đời.
Công Tước đại nhân ngước lên nhìn Bộ Sinh một cái, rồi lại cúi đầu dùng bữa tiếp.
Cung Ngũ vui vẻ ăn bít tết, nhưng chỉ khi ăn đến miếng thứ hai, cô lại vô tình ngẩng lên, phát hiện ánh mắt Công Tước đại nhân đang nhàn nhạt nhìn sang cô, rồi lại tiếp tục động tác của mình.
Cung Ngũ hơi khựng lại, sao vậy chứ?
Cô đã làm gì à? Hình như cô không làm gì cả mà? Tại sao Công Tước đại nhân lại nhìn cô bằng ánh mắt đó chứ?
Trên người Công Tước đại nhân tỏa ra từng luồng không khí lạnh lẽo. Cô đặt dao nĩa xuống, cô không ăn nữa có phải là anh sẽ không giận nữa không?
Quả nhiên một lúc sau Cung Ngũ cảm thấy luồng khí lạnh lẽo trên người Công Tước đại nhân tiêu tan đi một chút. Cô giật mình kinh hãi, chẳng lẽ bữa cơm này là do Công Tước đại nhân trả tiền, anh ấy chê cô ăn nhiều quá hay sao?
Không phải vậy chứ? Cô ăn phần của Bộ Sinh đưa, cũng không đáng là bao, có đến nỗi như vậy không?
Bất chợt đĩa ăn trước mặt cô xuất hiện hai miếng bít tết, cô ngẩng đầu lên, thấy Công Tước đại nhân đang chậm rãi thu tay lại, vẻ mặt như không có gì xảy ra.
Cung Ngũ thử lấy dĩa ăn một miếng, Công Tước đại nhân không tức giận.
Cung Ngũ hiểu rồi, Công Tước đại nhân không chê cô ăn nhiều, mà là giận vì cô ăn phần của Bộ Sinh.
Nhưng vì sao lại thế chứ?
Tại sao cô ăn phần của Bộ Sinh thì anh ấy lại tức giận chứ?
Công Tước đại nhân đau lòng vì Bộ Sinh chưa được ăn no hay sao?
Ồ, quan hệ giữa hai người này không được bình thường cho lắm thì phải.
Cung Ngũ kiên quyết không tin là nam thần của mình lại đi thích đàn ông, kiên quyết không tin!
Cuối cùng vì có thể chung sống hòa bình với Công Tước đại nhân, cô quyết định không ăn nữa.
Lúc mới ăn được một nửa, Yến Đại Bảo chạy lại, tức giận đùng đùng nói, “Ba thật là quá đáng, em giận rồi!”
Công Tước đại nhân kéo cô ngồi xuống, “Không sao đâu Đại Bảo, đừng giận chú Yến, chú ấy sẽ nhận ra sai lầm thôi.”
“Ba lúc nào cũng thế, về nhà em sẽ mách mẹ cho xem!”
“Yến Đại Bảo!” Yến Hồi trốn sau cánh cửa nhảy ra: “Ông đã nhận sai rồi cơ mà!”
Yến Đại Bảo coi như không nghe thấy, vẫn sưng mặt lên tức giận.
Yến Hồi cào tường: “Yến Đại Bảo, nếu con không để ý đến ba thì về nhà ông đây sẽ treo cổ trước cửa phòng con!”
Nhạc Mỹ Giảo há hốc miệng, đây là một người ba sao? Bà tưởng rằng chỉ có Cung Truyền Thế mới không ra thể thống gì, không ngờ vẫn còn có một người không giống ba hơn thế, còn đòi treo cổ chết trước cửa phòng con gái?
Yến Đại Bảo ở bên cạnh cãi nhau với ba cô ấy. Hai cha con cha một câu con một câu, những người xung quanh nhìn không chớp mắt. Kết quả cuối cùng là Yến Hồi lại một lần nữa viết bản kiểm điểm mới qua được.
Nhạc Mỹ Giảo được mở rộng tầm mắt, Bộ Sinh cũng là lần đầu tiên được chứng kiến. Người bình tĩnh nhất là Công Tước đại nhân, Lý Nhất Địch là người thấy lạ cũng không phản ứng, cho dù có đối diện với ánh mắt của Yến Hồi, anh ta cũng tươi cười chào hỏi, “Chú Yến.”
Yến Hồi nhìn lên trời, không thèm để ý đến, tất cả những kẻ cướp Yến Đại Bảo của ông đều đáng chết!
Cung Ngũ nhiệt tình chào hỏi Yến Hồi: “Chào chú Yến!”
Yến Hồi liếc mắt, hừ mũi: “Ừ.”
Cung Ngũ vẫy tay với Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo cậu qua đây ngồi đi, chú Yến đã xin lỗi rồi, cậu đừng cãi nhau nữa mà.”
“Nhưng đây có phải là lần đầu tiên đâu...”
“Trời ạ, cậu đừng có so đo từng ly từng tí một với ba mình như thế chứ, có phải là người ngoài đâu. Anh Lý cũng có sao đâu mà.”
Cô đã được chứng kiến mấy lần liền, ba Yến Đại Bảo không nhắm súng vào Lý Tư Không thì nhắm vào Lý Nhất Địch, cứ như thể hai anh em nhà này đã làm chuyện gì ghê gớm lắm. Tuy lần nào cũng bị phát hiện nhưng tinh thần kiên nhẫn đó của ông ta quả thực rất đáng khâm phục.
Câu nói của Cung Ngũ lập tức khơi dậy tiếng nói chung với Yến Hồi, ông ta lập tức nhảy dựng lên nói: “Yến Đại Bảo, con xem con xem đi, con bé xấu xí này cũng nói thế đấy nhé!”
Yến Đại Bảo bĩu môi, hừ một tiếng, “Vậy được thôi, nhưng sau này ba không được như thế nữa, không là con giận ba thật đấy!”
Yến Hồi thề lần thứ n: “Yến Đại Bảo, ba sẽ sửa!”
Nhân lúc Yến Đại Bảo xoay người lại, ông ra dấu tay cắt cổ với Lý Nhất Địch, rồi chạy đi như con cua.
Lý Nhất Địch không còn gì để nói, trò chơi trẻ con như vậy đã chơi bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chán, chú Yến đúng là nhi đồng chưa chịu lớn!